Chương trước
Chương sau
Editor: Lovenoo1510

Xe vẫn lái đến toà cao ốc Khu công nghệ cao ở thành phố Z của Viên Khởi Lương. Lúc này Trác Lí đã có chút mệt mỏi, không kịp quan sát phong cách trang hoàng nhà ‘đặc biệt’ của Viên Khởi Lương, cô đã trực tiếp mở miệng, “Phòng vệ sinh ở đâu?”

Sau khi Viên Khởi Lương chỉ về một hướng, Trác Lí liền ủ rũ đi tới hướng đó.

Nhìn bóng dáng cô làm Viên Khởi Lương lộ vẻ lo lắng.

Nhưng, vừa vào phòng vệ sinh, nét mặt Trác Lí liền thay đổi. Tay chống vào mép bàn, cô cười thoải mái trong yên lặng lại mang chút khoa trương đến vô lý. Sau khi quan sát mình trong gương xong, cô tìm bàn chải đánh răng chưa dùng và kem đánh răng trong ngăn kéo tủ phòng vệ sinh….. Trên thực tế, trong ngăn kéo có rất nhiều bàn chải đánh răng và rất nhiều hộp kem đánh răng chưa dùng qua. Trác Lí không khách khí nghĩ, núi băng thối Viên Khởi Lương kia, nhất định là anh mấy tháng không vào siêu thị mấy tháng không mua thêm dụng cụ sinh hoạt mới. Trong nhà này không có bà chủ……….Làm sao………..

Nghĩ như vậy, cô lại bắt đầu cười như muốn chết.

Sau khi đánh răng xong, nhìn vào gương trước mặt, trước mắt cô hiện ra khuôn mặt sáng ngời, khuôn mặt này dù có nhìn nghiêng cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng……..Có mưu kế ám muội trong lòng…….

Núi băng lớn, cuối cùng em chỉ để anh đắc thắng một lần thôi…………

Đây là tiếng thét chói tai của Trác Lí trước suy nghĩ cuối cùng ở trong lòng.

—— a ——

Sau tiếng thét chói tai này, quả nhiên Viên Khởi Lương tới phòng vệ sinh rất nhanh, còn chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra rõ ràng, lời nói ân cần đã thốt ra, “Làm sao vậy?”

Trác Lí đứng trước bồn rửa tay, khuôn mặt chán nản nhìn anh, sau đó dùng giọng điệu quái lạ nói: “Không sao, anh tới đây……….”

Viên Khởi Lương không rõ chân tướng, đi tới theo lời cô. Ánh mắt Trác Lí đầy lo lắng, cảnh này đứng từ khóc độ quan sát đều rất OK. Tiếp, cô lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai kéo cổ Viên Khởi Lương, dùng một giọng nói mà cô tự cho là hết sức hấp dãn và cám dỗ, “Em muốn hôn anh.”

Dĩ nhiên là Viên Khởi Lương bị kinh sợ.

Vốn anh muốn ngăn hành động vô lễ và ầm ĩ của Trác Lí lại, nhưng giây kế tiếp, khi đôi môi mang theo hơi thở kem đánh răng của cô tiến tới trước mặt anh thì anh đột nhiên không muốn ngăn lại nữa, động tác của anh cũng từ lôi cánh tay của cô ra mà chuyển thành từ từ trượt xuống, đưa tay vịn vào hông của cô……….. Đó là vị trí duy nhất của cô mà anh có thể đụng vào.

Trác Lí cho là thời điểm hôn tiếp theo cô có thể tìm được khe hở để thưởng thức thật tốt dáng vẻ của Viên Khởi Lương, tối thiểu cũng có thể nhìn thấy đôi mắt đen như mực của anh, có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia vì cô mà phát ra ánh sáng chiếu rọi khác thường. Nhưng trên thực tế là, bởi vì cô trúc trắc và vụng về, nên hô hấp một lần đã bị rút đi…….. Căn bản là cô không có thời gian rảnh rỗi để nhìn dáng vẻ của Viên Khởi Lương…….. Càng không rảnh để nhìn gương mặt của cô hiện lên trong gương như kế hoạch…….Cũng như kế hoạch vô sỉ nhìn lén đường cong cằm Viên Khởi Lương khi hôn cùng gò má khi nghiêng mặt……

Lần hôn này so với lần trước, thiếu một chút luống cuống, nhiều hơn một chút ăn ý giữa nam và nữ. Nhưng, mấy lần Trác Lí bị rút đi hô hấp làm cô đột nhiên có cảm giác đã có một vầng sáng thoáng qua trong đầu cô………..

Vầng sáng này đến lúc cô bị Viên Khởi Lương ôm vào phòng ngủ thì trong đầu cô vẫn còn láo liên không ngừng. Chẳng qua, khi cô nằm xuống thì cũng thành công bắt được vầng sáng này………..

Cô nhớ rất rõ ràng, cô ở nhà họ Đường bị ôm ra từ phòng tắm là mặc đồ ngủ, lúc hôn ở nhà họ Đường cô cũng mặc đồ ngủ, thậm chí ngay cả Bra cô cũng không mặc, nhưng, tại sao trên người cô bây giờ lại mặc áo T shirt màu vàng và quần dài màu trắng. Kéo thấp cổ áo xuống, cô lại thấy trước ngực mình đang mặc một chiếc Bra có in hình một con mèo Kitty màu hồng mà cô đã bỏ từ lâu, chuyện này…….. Đây tuyệt đối không phải là không cách của cô. Lại cộng thêm lúc này tay chân cô không vận động được, nên căn bản cô không có biện pháp tự mình thay quần áo………

Như vậy, chân tướng chỉ có một.

Đó chính là Viên Khởi Lương giúp cô cởi áo ngủ và mặc lại quần áo, Bra cũng giúp cô mặc nha a a a a………

Vậy có phải anh đều đã nhìn cô sạch sẽ rồi hay không? Có phải đã thấy hai nốt ruồi lớn ở trước ngực cô rồi hay không? Anh sẽ sẽ không chê cô ngực nhỏ chứ? Tại sao anh phải giúp cô mặc Bra ngây thơ đáng ghét nhất ấy chứ a a a a………..

Cứ như vậy cô vô cùng YY bản thân mình, cuối cùng vì mệt mỏi nên Trác Lí cũng nặng nề ngủ.

……….

……..

“Xác định chỉ là hôn môi thôi chứ?” Vu Thu Thuỷ đem tay Trác Lí gắt gao để trên bồn rửa tay, một dáng vẻ quật cường thề phải truy hỏi kỹ càng sự việc.

“Nếu có chuyện khác xảy ra, tôi sẽ bị sét đánh.” Trác Lí bất đắc dĩ liếc mắt.

“Chậc chậc………” Miệng Vu Thu Thuỷ bẹp một cái, lắc đầu, “Cô là phụ nữ mà quá không có sức quyến rũ rồi. Cô nam quả nữ ở một đêm dài như vậy cư nhiên lại không có chuyện gì xảy ra, tôi thật sự vì cô mà cảm thấy tự ti.”

“………..”

“Có một tin tức tôi phải nhắc nhở cô, Lâm Bồi mới báo……..Hình như Bạch Oanh quyết định cố gắng một lần cuối cùng, cô ta đã sớm đem những người đàn ông thích rượu như mạng tất cả đều mua chuộc rồi.”

“Cố gắng một lần cuối cùng? Bắt cái gì?”

“Hắc, vấn đề này hỏi được rất ít. Tình địch của cô có thể bắt cái gì? Không phải là bắt lấy người đàn ông của cô sao?”

“Cô ta bắt lấy như thế nào?” Núi băng lớn cũng không phải là dễ giải quyết như vậy.

Vu Thu Thuỷ soi gương tô chút son môi, mấp máy môi, xoay đầu lại, hết sức nghiêm túc nói, “Tôi cũng không phải là cô ta.” Lại đem đầu quay về trước gương, thở dài nói, “Tiểu Trác Lí, chị rất nghiêm túc phân tích cùng cô. Cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để chung sống lâu dài cùng người đàn ông kia chưa? Nếu như………..Cô chỉ là bị chúng tôi giựt giây……. Thì tôi khuyên cô nên kịp thời chuẩn bị thời gian sống lâu dài……..”

“Tôi làm rồi.” Trác Lí rất kiên cường cắt đứt.

Vu Thuy Thuỷ dùng một loại ánh mắt nghiêm túc mà Trác Lí chưa từng nhìn thấy nhìn thẳng cô, nhàn nhạt mở miệng nói, “Cùng người đàn ông như vậy ở chung một chỗ, sẽ rất mệt mỏi. Anh ấy ưu tú, cô phải coi chừng anh ấy, mệt chết đi được; anh ấy thông minh, anh ấy biết suy nghĩ của cô, nhưng cô căn bản không biết anh ấy đang nghĩ cái gì, mệt chết đi được. Anh ấy luôn rất cường thế, anh ấy sẽ đem những tiểu cường của cô làm tan chảy tất cả. Cho đến khi cô hoàn toàn biến thành một cô gái nhỏ ỷ lại vào anh ấy, cô xác định cô có thể sao?”

Có một số việc, Trác Lí không biết, Vu Thu Thuỷ biết. Cô ấy cho là, cùng người đàn ông cực phẩm như Viên Khởi Lương nói chuyện yêu đương một chút nhỏ là đủ rồi, muốn chung sống lâu dài với nhau, thì người phụ nữ sẽ rất khổ.

Trác Lí đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Vu Thu Thuỷ, nhưng, chỉ sau suy nghĩ ngắn ngủi, cô liền nghiêm túc trả lởi, “Tôi sẽ nỗ lực.”

Vậy mà, khiêu chiến đã tới rất nhanh.

Buổi sáng, Trác Lí chống thân thể ê ẩm chạy đi phỏng vấn tại toà cao ốc Trung tâm thương mại. Đối phó xong đã là giữa trưa, cậu và mợ không có nhà, cô cũng không có nơi để hưởng thụ cơm trưa, nên quyết định giải quyết bữa trưa của mình một cách tuỳ tiện ở gần đây. Đang ở đại sảnh của toản nhà thương vụ đồ sộ, cô gặp Bạch Oanh mặc một thân váy đỏ thẫm.

Tình địch gặp mặt luôn rất tức giận.

Nhưng, trong mắt Bạch Oanh và Trác Lí đều không có loại tức giận như vậy. Trong mắt Bạch Oanh nhìn Trác Lí tràn ngập tò mò và quan sát, cô ta đang suy nghĩ chính là, cái người mặc áo T shirt màu vàng nhạt, quần trắng này thoạt nhìn như một đứa trẻ chưa lớn đến tốt cùng thì có chỗ nào hấp dẫn được Viên Khởi Lương.

Mà trong ánh mắt Trác Lí khi liếc nhìn Bạch Oanh lại tràn ngập sự ngưỡng mộ. Từ trang phục đến vóc người, từ đầu đến giầy, thật sự cô muốn hâm mộ bao nhiêu thì có bấy nhiêu hâm mộ. Cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một lần, sau đó, bộ quần áo này lại khiến cô liên tưởng đến một vài tình huống tối hôm qua……

A a a a a………..

Núi băng lớn sao có thể không nói cho cô đây?

Bạch oanh 囧nguyên tại chỗ. Sững sờ nhìn vẻ mặt cô gái trước mặt mình từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang tím…… Cuối cùng, cô ta vẫn không nhịn được mà cắt đứt. “Cô Trác.”

“À?”

“Cùng ăn một bữa cơm chứ.”

……..

………….

Nói là ăn cơm, nhưng Trác Lí lại cảm thấy chính mình là một món ăn ngon ở trong mắt Bạch Oanh. Cô ta ước chừng nhìn mình chằm chằm hơn nửa canh giờ, làm bụng cô đói đến mức hai mắt vô thần vẫn không thể không bảo trì khuôn mặt và hình tượng trầm mặc của mình. Nhưng cuối cùng, cô thật sự không nhịn được nữa, rất nghiêm túc nói, “Cô mời tôi tới thật sự không phải là để ăn cơm?” Cô cho là Bạch Oanh sẽ có được giác ngộ đầy đủ, tối thiểu bản thân mình cũng biết được để người khác đói bụng sẽ là hành động không đúng.

“Cô đã nhìn ra, vậy tôi cũng không phải che dấu nữa.” Bạch Oanh phóng khoáng đem lưng đang tựa vào ghế ngồi thẳng dậy, trong mắt tràn đầy kiên định khi đưa ra một quyết định nào đó.

Trực giác của Trác Lí biết: Bữa cơm này……. Bữa cơm này bày đày món ăn ngon……… Làm cô ăn không hết rồi.

“Tôi muốn cùng cô cạnh tranh công bằng.” Bạch Oanh dừng lại một chút, “Đối với Viêm Khởi Lương tôi sẽ không buông tha, từng giây từng phút sẽ không.”

“……..” Đây chính là đứa bé xuất thân từ nhà giàu mới nổi, không chịu qua giáo dục tiểu học chính quy. Trác Lí nhớ lúc mình học mẫu giáo có thuộc một đoạn nhạc thiếu nhi: Gà bố nói, gà mẹ nói, đồ của người khác không thể lấy, đồ đạc của mình giữ gìn cần thận. Suy nghĩ trẻ con như vậy, làm cô không khỏi thể hiện ra chủ ý không phải ban đầu của mình……..Cô nở nụ cười lạnh tràn đầy khinh thường và khinh bỉ……….

“Cô và anh ấy chỉ biết nhau hơn ba tháng, tôi cũng anh ấy đã biết nhau ba năm!”

Theo bản năng Trác Lí cảm thấy: Chướng ngại vật mèo con, chó con này, cô nên dọn sạch trong một lần, vì vậy, cô dùng một ánh mắt kiên quyết nhìn về phía Bạch Oanh, rất nghiêm túc nói, “Đáng tiếc, cô và anh ấy biết nhau ba năm, nhưng anh ấy cũng không yêu cô.”

“Cô không yêu anh ấy bằng tôi, tuyệt đối không bằng.” Cô ta vì anh thay đổi tính cách đại tiểu thư của chính mình, cô ta cai thuốc kiêng rượu, cô ta không đi bar, cô ta nói chuyện cũng không thô lỗ nữa, thậm chí vì anh mà cô ta còn mời hẳn một tiến sĩ là chuyên gia về luật làm thầy giáo, dạy pháp luật thông thường để cô ta biết đến định nghĩa tội phạm………

“Những thứ kia……… Là suy nghĩ của cô. Bạch đại tiểu thư, người ở đây lãng phí thời gian trên người anh ấy chính là cô, cô sẽ không có khả năng đợi đến khi tôi và anh ấy kết hôn mới hoàn toàn chết tâm chứ?”

Sở dĩ nói, Trác Lí người này, đến thời điểm mấu chốt sẽ thay đổi nói những lời ác độc.

Cho nên nói, Bạch Oanh chỉ có thể dùng một loại ánh mắt oán giận nhìn cô, nhưng lại không thể tìm ra được bất kỳ luận cứ nào để tranh cãi cùng cô.

“Là của cô, ai cũng không giành được, không phải là của cô, có đoạt cũng không đoạt được.” Tiêu sái đứng dậy, Trác Lí lưu lại một câu nói sau cùng, “Tôi lấy thân phận là bạn gái chính thức của Viên Khởi Lương yêu cầu cô, về sau không cần tiếp tục gây chuyện quấy nhiễu anh ấy nữa.” Sau khi rời khỏi ghế, Trác Lí bước nhanh hơn, cô bước thong thả thật nhanh đến cửa quán ăn, không phải là cô muốn chạy trốn, mà là cô thực sự …… Quá đói………. Chẳng qua, sau khi đợi cô ra khỏi quán ăn, cô mới ý thức được: Cô là bạn gái chính thức của Viên Khởi Lương sao? Cô ngay cả một lời thổ lộ tám trăm chữ cũng không có nhận được……….. Cô không thể bị thua thiệt……….. Cô phải tính kế thật tốt một phen…….

Ở lúc đang muốn chết này, rốt cuộc Trác Lí cũng cảm thấy điện thoại trong túi không ngừng rung. Rất nhiều tiếng leng keng, cô mới tìm được điện thoại di động, nghe thật nhanh.

“Alo?”

“Em ở chỗ nào?” Một giọng nói trầm thấp từ trong điện thoại truyền đến, hình như còn mang theo sự kìm nén áp chế tức giận.

“Đang một quán ăn ở toà cao ốc thương mại lân cận, mới vừa kết thúc phỏng vấn………”

“Ăn cơm trưa chưa?” Người nào đó vì biết nguyên nhân người ấy không nhận điện thoại mà tức giận điều chỉnh lại thật tốt.

“Chưa……. Đang định đi ăn.”

“”Ở cửa toà cao ốc thương mại chờ anh, mười phút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.