Buổi sáng Vệ Khanh đilàm, thỉnh thoảng gọi điện cho cô vài lượt, lúc đầu không nghe, vềsau lại tắt máy, mơ hồ thấy lo lắng, vội vàng về nhà. Vừa mở cửara, thấy nhà trống vắng, lạnh lẽo. L nhìn một cái, phát hiện chìakhóa trên bàn, biết đã xảy ra chuyện, chạy vọt vào trong phòng ngủ,không còn vali nữa, ở tủ quần áo, mấy bộ đồ thường ngày cũng khôngthấy đâu.
Vệ Khanh ảo não ngồixuống giường, không ngờ cô lại giận như vậy. Không đến mức thế chứ,hôm qua không phải đã trả lời hết rồi sao, giận thì giận, ngay cảmột chút biểu hiện cũng không có, hôm nay đột ngột rời đi, vì saolại như vậy?
Ý nghĩ đầu tiên xuấthiện trong đầu, có lẽ cô về nhà, vì thế gọi điện về, cứ bìnhthường nói chuyện linh tinh vài câu, rồi thám thính: “Mẹ, Thi Thi có vềnhà không?” Mẹ Vệ nói: “Không, làm sao thế?” Vệ Khanh vội vàng nóikhông có việc gì, không có việc gì.
Mẹ Vệ cảm thấy cóchuyện gì đó, nói: “Hôm nay sao thế nhỉ? Vừa nãy Vệ An gọi điện về,cũng hỏi con bé. Con bé làm sao thế? Không xảy ra chuyện gì chứ?”Hắn vội vàng nói: “Là thế này, Thi Thi nói muốn về nhà ăn cơm, chonên con mới hỏi cô ấy có về nhà trước không?”
Mẹ Vệ “à” một tiếng,hỏi: “Vậy tối nay các con về sao?” Hắn nói: “Không ạ, tối nay conphải đi tiếp khách, không về được, lần khác con về.” Mẹ Vệ lại bảođể Chu Dạ về một mình. Hắn vội nói: “Sao có thể để cô ấy về mộtmình được, con sẽ lo lắng.” Biết mẹ hắn đa nghi, vì thế nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344571/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.