“Vệ Khanh suy nghĩmột lúc lâu sau, gật đầu nói: ‘Ừ, em đi đi, anh tin em.’”
Từ sau đêm vũ hội đó,Ninh Phi không còn chủ động đi tìm Chu Dạ. Thỉnh thoảng hai người chạmmặt trên đường, Chu Dạ vẫn nhiệt tình chào hỏi, tỏ vẻ vẫn như trướcđây. Ninh Phi luôn lẳng lặng nhìn cô, không lên tiếng, nhiều lắm thìgật đầu chào, ánh mắt không tránh khỏi u buồn, thiếu niên mười tám tuổi,càng trầm mặc hơn so với trước kia, cả ngày không nói lời nào. Cô hơixấu hổ, nhưng thấy dường như cậu ta không để ý, nghĩ rằng rốt cuộcviệc này cũng trôi qua.
Qua lễ Noel, nhanhchóng sang năm mới. Thời tiết rét lạnh, nhưng vẫn chưa có tuyết rơi,không khí khô ráo, giống như nước không đủ vậy. Mặt trời sáng chói,chan hòa chiếu lên người, gió vẫn như trước phần phật thổi, tóc dàitung bay toán loạn, cọ vào mặt rất khó chịu. Lại thêm một mùa đôngnữa trôi qua, tóc mái của cô đã sắp che kín mắt. Trước tết Nguyênđán một ngày, không ngờ lại nhận được điện thoại của Ninh Phi, thảnnhiên nói muốn gặp cô, giọng điệu rất bình tĩnh. Nhưng sự bình tĩnhnày lại là cô thấy lo lắng, vội vàng tìm cớ từ chối.
Ngày hôm sau, cô vẫn ởtrong thư viện cho hết thời gian. Cóquen nhìn thấy cô, giật mình hỏi:“Chu Dạ, cậu ở đây à, bên ngoài có người tìm cậu sắp điên rồi kìa!”Cô hoảng hốt, vội vàng hỏi ai tìm cô. Người nọ lắc đầu: “Không biết,vì tớ gặp vài người hỏi có thấy cậu ở đâu không, khắp nơi tìm cậu,không biết đã xảy ra chuyện gì.” Chu Dạ chạy ra ngoài, qua chỗ tủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344559/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.