Chu Dạ thấy hắn, vội vànglau nước mắt, hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Giọng khàn khàn, có một chút nghẹnngào. Vệ Khanh thở dài, dúi tay cô vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Có lạnh lắmkhông?” Cô gật đầu: “Lạnh!” Giọng nói lại đậm chút ảm đạm, khiến cho trong lòngVệ Khanh chua xót đau lòng.
Hắn ôm chặt cô trướcngực, dùng áo khoác lớn trùm lên người cô, vuốt tóc, dịu dàng nói: “Như vậy sẽkhông lạnh nữa.” Cô “ừ” một tiếng, vươn tay ôm hắn. Vệ Khanh cúi đầu, nhẹ nhànghôn cô, đầu lưỡi ấm áp chạm vào đôi mắt không chịu rời đi, giống như muốn hòatan cô vào trong lòng.
Tay Chu Dạ chạm vào lànda ấm áp bên eo hắn, đầu ngón tay run run, rồi chậm rãi tiến vào trong. Cô nghethấy tiếng thở của hai người, còn có tiếng tim đập, dần dần hòa làm một. Giờphút này, đau lòng yếu ớt, vùi sâu vào trong ngực hắn tìm kiếm sự ấm áp,nguyện mãi mãi không tỉnh dậy, không phải lo lắng về tương lai mờ mịt phía saunữa.
Vệ Khanh hôn mãi, giốngnhư trút giận, cắn không nhẹ vào môi cô. Cô thở nhẹ, liếm liếm môi dưới, xướcda, bất mãn nhìn hắn, chất vấn: “Sao lại cắn em? Cắn ở đây, người khác nhìnthấy sẽ nghĩ thế nào? Anh bảo em làm sao ra ngoài gặp mọi người?” Dấu vết rõràng như vậy, vừa thấy sẽ thắc mắc.
Hóa ra cô lo lắng chuyệnnày, Vệ Khanh dở khóc dở cười, hừ lạnh: “Cắn em thì làm sao? Vẫn còn chưa choem một bài học đâu. Để em ngoan ngoãn, phạt cái thân không nghe lời. Nói đi,sao lại thế này?” Hắn cũng không phải người rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344499/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.