Vệ Khanh nắm tay Chu Dạđi lên máy bay, ở sân bay đông người chật chội, hắn ôm cô vào trong ngực, vôcùng săn sóc. Cô nói: “Đang giữa mùa đông, đi Thanh Đảo đón gió lạnh a.” Hắncười: “Thay đổi không khí mới mẻ, không khí ở Bắc Kinh, ngột ngạt muốn chết.Nếu thích không khí nơi đây, lần sau lại đưa em đi chơi.” Chu Dạ thầm mắng hắnxa xỉ, thiếu gì cách để thay đổi không khí đâu, lại phải chạy ngàn dặm xa xôiđi tới Thanh Đảo!
Chín giờ sáng haingười đi lên máy bay, đêm hôm trước cô ngủ không đủ, vừa lên máy bay liền ngủvùi. Vệ Khanh đỡ đầu cô, dịu dàng nói: “Ngủ đi, bao giờ tới nơi anh gọi.” Vừamở mắt ra, đã thấy tới nơi, còn chưa tới mười giờ ba mươi. Thời tiết cực tốt,biển xanh trời xanh, khiến cho lòng người tràn ngập niềm vui.
Từ sân bay đi ra, lập tứccảm nhận được sự khác biệt. Không khí trong lành, trời xanh mấy trắng, ánh nắngrực rỡ, nơi đây cực kỳ phát triển. Từ trước tới nay Chu Dạ chưa từng nhìn thấynơi nào vừa đẹp vừa sạch như vậy. Nếu đem ra so sánh, Bắc Kinh quả là một nơibụi bặm mù mịt. Sân bay có người ra đón, Vệ Khanh nhận chìa khóa xe xong, bảongười đó đi về. Vuốt tóc cô, nói: “Mệt không? Chúng ta về khách sạn trước, ăncơm trưa xong sẽ đưa em đi chơi. Ý em thế nào?”
Chu Dạ nghĩ nghĩ, nói:“Em nghe nói hải cảng ở Thanh Đảo rất đặc sắc, có thể tới không?” Vệ Khanh lắcđầu: “Càng là địa danh nổi tiếng càng không được. Nơi đó đông người, rất rốiloạn, mà đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344491/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.