Sau khi nôn xong, VệKhanh mềm nhũn người, không có sự giúp đỡ của Chu Dạ thì suýt nữa không đứngdậy được, vẻ mặt buồn bực. Chu Dạ thấy hắn rất mệt mỏi, vội nói: “Súc miệng mộtngụm rồi về ngủ thôi.” Cố ý đưa chén nước ấm cho hắn súc miệng, còn cẩn thậnxắn tay áo giúp hắn, lại hỏi: “Có muốn lau mặt không?”
Vệ Khanh gật đầu, rõ ràngtrong miệng vẫn khó chịu, nhưng tinh thần lại rất tốt. Chu Dạ rót nước ấm, đưakhăn mặt cho hắn. Hắn không nhận, nói: “Bây giờ anh chẳng còn chút sức lực nàođâu, em giúp anh đi.” Nói xong, lại cúi gập thắt lưng. Cô thấy dáng vẻ yếu ớtcủa hắn, đành phải kiễng chân, lau mặt cho hắn, còn nói: “Anh tỉnh rượu chưa?Nếu không, tắm rửa một chút đi.” Hai tay Vệ Khanh ôm lấy vai cô, lười biếngnói: “Em giúp anh tắm à?” Cô hừ lạnh: “ Nằm mơ à? Nhanh về ngủ đi, ngủ được mộtgiấc là tốt. Ai kêu anh uống nhiều như vậy.”
Vệ Khanh cố ý cọ cọ vàongười cô, dán sát vào cô nói: “Còn không phải bởi vì em ư? Vì sao em lại nóikhông thích anh? Bị bạn gái đá, đành phải mượn rượu giải sầu ." Chu Dạ tứcgiận nói: "Tôi không thích anh thì sao? Anh nghĩ anh là mẫu người vạnngười mê, thì mọi người đều thích anh à?" Thích ai thì cứ thích, lạicòn lôi cô ra hành hạ, cái đồ chuyên gây phiền não. Vệ Khanh ôm cô thuận thếngã xuống giường, nhẹ nhàng thở bên tai cô hỏi nhỏ, "Chu Dạ, thật ra —— emcó thích anh phải không?"
Chu Dạ sợ run, tâm tự bịngười ta vạch trần, thẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344488/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.