Vừa xuống xe, liền đithẳng tới sân trượt tuyết. Đám bạn bè của Vệ Khanh chờ lâu đã không còn kiênnhẫn, nhìn thấy hắn đưa bạn gái tới đây, cười ầm ĩ: “Vệ thiếu, cuối cùng cũngđưa bạn gái tới, không phụ sự mong đợi của mọi người. Vất vả, vất vả rồi, chúngtôi còn tưởng cậu không tới chứ…” đều chào hỏi qua Chu Dạ, thái độ rất nhiệttình. Chu Dạ nghe họ nói, trong lòng khó xử, lại không thể thất lễ như lầntrước, khiến mọi người chê cười, đành phải gật đầu cười cho qua chuyện. Nghĩthầm, oan này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Vệ Khanh vội nói: “Đượcrồi, mọi người đừng nói nữa, vào cả đi thôi.” Thấy cô không nổi giận, được mộttấc lại muốn tiến một thước, dám ngang nhiên ôm lấy Chu Dạ đi thẳng. Chu Dạ ậmừ, cũng không dám giãy dụa phản kháng… đương nhiên là không tránh được.
Mọi người chia trang bịxong, Vệ Khanh hỏi cô trước kia đã từng trượt tuyết chưa, Chu Dạ lắc đầu. VệKhanh bảo: “Không sao, cũng không khác trượt băng là mấy đâu, chỉ cần giữ thăngbằng là được rồi.” Có người cười, nói: “Vệ thiếu, anh không hướng dẫn cẩnthận, chẳng may bị ngã, lại đau lòng đó.” Mọi người đều cười rộ lên, tất cả đềunhìn ra Vệ Khanh rất quan tâm cô bạn gái nhỏ này.
Vệ Khanh hướng dẫn cô đinhững bước cơ bản, vì là cuối tuần, nên khá nhiều khách. Dạy cô một vài độngtác chủ yếu, bảo cô thực hành thử xem. Chu Dạ giữ thăng bằng khá ổn, nhưng vìlà người mới học, trong lòng khó tránh khỏi hồi hộp, nhìn thấy những người ởxa, muốn dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344484/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.