Mặt đầy nước mắt, Chu Dạchật vật chạy ra ngoài, người qua đường kinh ngạc nhìn cô, cô cũng không quantâm. Gió lạnh đêm tháng mười phận phật lướt qua cổ áo, khiến cô bình tĩnh liđôi chút. Lấy tay lau nước mắt, nhận ra mình đang đứng ở bãi đỗ xe, lại ngửithấy mùi ngô nướng ở ven đường, mới nhớ ra bản thân vẫn chưa ăn tối, cô mở vítiền ra, mua bắp ngô ăn, vẫn còn nhớ chọn bắp to nhất.
Vệ Khanh đứng bên cạnhcửa sổ, trên mặt vẫn còn lưu lại vết thương mà túi xách của Chu Dạ vô tình đểlại, một vết xước dài còn vương máu. Không khỏi cười khổ, phụ nữ nổi giận đúnglà không thể nói lý lẽ. Thấy cô lảo đảo đi ra khỏi nhà hàng, va phải ngườikhác, ngã xuống đất cũng không để ý. Lúc qua đường, suýt chút nữa còn bị xeđâm, tinh thần hoảng hốt như thế, chỉ sợ nguy hiểm tới tính mạng. Lại nghĩ, dùsao vẫn chỉ là sinh viên, chưa trải qua sóng to gió lớn, ý chí vẫn chưa đượctôi luyện, lỡ gặp chuyện gì không may, cả đời không chịu gặp hắn thì làm thế nào.Vì thế cầm áo khoác, vội vàng đuổi theo.
Xe vừa lái tới nơi, thấycô cũng không thèm để ý, tùy tiện leo lên xe khách, hắn chỉ còn cách chậm rì rìlái xe theo xe khách, đã tối như vậy rồi, con gái con đứa mà cứ thích làm loạn,chẳng lo gì tới an nguy bản thân gì cả. Xe khách dừng lại rồi mà vẫn không thấycô xuống xe, nghĩ nghĩ, không phải cô nàng ngủ quên trên xe đấy chứ! Nhìn thấyđích tới của xe là Hương Sơn, bực mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344465/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.