Chương trước
Chương sau
Điều thần kỳ bé nhỏ.

Một ngày nào đó rất rất rất lâu về sau.

Giữa Lâm Thanh và Kiều Bá khơi mào chiến tranh lạnh.

Chính xác mà nói, là do cô đơn phương phát động chiến tranh.

Nguyên nhân là vì cô muốn đặt tên cho hạt đậu nhỏ trong bụng mình là Đại Kiều, à không, theo văn hoá Trung Hoa họ phải đứng trước tên, vậy phải gọi là Kiều Đại mới đúng.

Lý do rất đơn giản.

Chỉ 2 chữ thôi – dễ thương đó.

Mặc dù Kiều Bá cũng không hiểu cái tên nhìn sơ có chút qua loa lấy lệ này cho lắm, đến cuối cùng là dễ thương ở chỗ nào vậy, nhưng mà Lâm Thanh kiên trì muốn cái tên này, sau khi nghỉ ngợi rất lâu, cô lại đưa ra lý do thứ 2 –

"Kiều Bá anh không nghĩ cái tên này rất bớt việc sao? Đứa này gọi là Đại Kiều, sau này sinh con thứ hai, tụi mình có thể trực tiếp gọi nó là Nhị Kiều, Kiều Nhị.”

Kiều Bá biểu tình vô cảm: "Chỉ như vậy?"

"Đương nhiên là không rồi, anh cái người này, một chút hiểu biết lịch sử cũng không có chứ? Đại Kiều, Nhị Kiều là ai, đại mỹ nữ nha, thật là một cái tên vừa tốt vừa có ý tứ sâu xa.”

Khóe miệng Kiều Bá giật giật: "Ý tứ?"

"Lại nói nữa, Kiều Tam Kiều Tứ mấy cái tên này thật khó nghe.”

“Sao anh không nói gì hết vậy?”

“Lâm Thanh, thật ra ---“

"Được rồi, phản bác vô hiệu, cứ quyết định như vậy đi, gọi là Kiều Đại, Kiều Nhị.”

“Sao anh lại không nói chuyện nữa rồi? Hay là lại muốn tỏ thái độ với nóc nhà?”

Kiều Bá giật giật khóe miệng, vẻ mặt có chút méo mó.

Tính khí của thai phụ luôn cổ quái như vậy sao?

Anh chọn cách trầm mặc, không muốn kỳ kèo với tiểu gia hỏa này nữa.

Lâm Thanh nhân lúc anh đi lấy nước giúp cô thì che miệng cười khúc khích.

Cảm giác chỉ huy được Kiều Bá thực sự rất tuyệt nha, hahahahahaha ...

Từ lúc cô mang thai, Kiều Bá tuyệt nhiên trở thành một cái túi khí giảm sốc, hoàn toàn không có chút nóng nảy nào, ngoại trừ một số vấn đề cơ bản như kiêng kỵ đụng chạm hay chơi thể thao cường độ cao, có thể nói là anh luôn nhất nhất chiều theo ý cô.

Làm cô có cảm giác làm mang thai thật tuyệt vời.

Từ hạt đậu nhỏ biến thành một tiểu hài tử, cục cưng đang ở từ từ lớn dần trong bụng của cô.

Từ trước đến nay cô chưa từng quá để tâm tới những sự tình đã qua, đợi đến lúc nó phát sinh trên cơ thể, cô mới bắt đầu cảm thấy nhân sinh thiệt thần kỳ, đôi lúc lại cảm nhận được cục cưng đang chuyển động bên trong, lúc quá kích động còn thấy được vùng da ở bụng khẽ nhô lên.

Mới lạ lại thú vị.

Không biết diễn tả cảm giác này như thế nào.

Vì vậy, một đêm nào đó trước khi đi ngủ, cô đột nhiên nổi hứng đặt cho hạt đậu nhỏ một biệt danh mới, gọi là Thần Kỳ.

Bởi vì nó thực sự rất thần kỳ nha.

Cũng chính vì vậy mà cô luôn mong muốn có thêm đứa con thứ hai.

Càng đông càng vui á.



Cảm giác này liên tục kéo dài cho đến trước giây phút cô bước vào phòng sinh.

Bẵng đi một thời gian sau, mỗi khi nhắc lại câu chuyện này, Lâm Thanh đều mang một bộ dáng hoảng loạn nhe răng trợn mắt.

-------- Đau muốn chết!

Kể từ đó, Lâm Thanh không bao giờ muốn nhắc đến chuyện sinh thêm đứa thứ hai nữa.

“Không gọi là Kiều Đại nữa à?” Lúc đặt tên cho con, Kiều Bá lại dở thói bông đùa, hỏi lại lại đến tận 3 lần, “Em xác định không gọi là Kiều Đại nữa đúng không?”

“Không gọi nữa, không gọi nữa,” Lâm Thanh sợ như choá, “Cũng không có Kiều Nhị đâu, có bị đánh chết thì em cũng không sinh thêm đứa thứ hai đâu.”

Kiều Bá nắm lấy tay cô cười dịu dàng: "Em cực khổ rồi.”

“Nói thì dễ lắm.” Lâm Thanh được anh vuốt lông, trong lòng chợt lóe lên một cỗ cao hứng, cười hehe, “Em lại nghĩ ra được một cái tên mới rồi, hay là mình gọi là Kiều Nguỵ Quân Tử đi?”

“Kiều Thần Kỳ?”

“Kiều Kiều Kiều?”

“Kiều Trang?”

“Kiều Phong?”

Kiều Bá ôm trán: "Hay là, cứ gọi là Kiều Đại đi?”

Rất lâu về sau.

Sau khi nghe ông nội kể lại đoạn cố sự này, bạn nhỏ Kiều Ý Vũ cau mày, cậu bé càng thêm tin tưởng rằng mẹ chỉ là rãnh rỗi không việc gì làm nên mới sinh mình ra chơi thôi.

Haizzzzzzz.

Cậu thiệt là đáng thương quá đi.

Ba mẹ cậu làm việc thực không thể trông đợi được.

Đặc biệt là ba, sao ba có thể dung túng Lâm Tiểu Thanh đến vậy?

Cậu lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu hoàn thành cuốn nhật ký, là do hè mà cô giáo giao cho.

Nội dung dưới đây được trích từ cuốn nhật ký của bạn nhỏ Kiều Ý Vũ:

Thứ 4, ngày 6 tháng 3, Trời nắng

Tôi cảm thấy cuộc đời mình thật bi thảm.

Bạn có thể tưởng tượng được không?

Khi những đứa trẻ khác được gọi là Trần Gia Hiên, Cao Duệ Sâm, Châu Hạo Huyên ... những cái tên nghiêm túc đỉnh đạc này, tôi, một đứa trẻ vô địch bất khả chiến bại, siêu đẹp trai và đáng yêu trong vũ trụ, suýt chút nữa bị đặt cho cái tên là “Kiều Đại”.

Lâm Tiểu Thanh, mặc dù mẹ là người con yêu nhất trên đời, nhưng sâu thẳm trong tim con vẫn muốn bỏ một phút đồng hồ trong cuộc sống bận rộn của con, chỉ dùng để đặc biệt kinh thường mẹ.

Hứ.

Ây, tôi vẫn phải cảm ơn ba của tôi, may mà họ của ông ấy không phải là Hùng, nếu không tôi chắc phải sẽ đi tìm anh đầu trọc trong phim Boonie Bears*.

*Một bộ phim hoạt hình có tên tiếng trung là 熊出沒 – Hùng xuất một (Gấu ra chưa).

Thứ Ba, ngày 19 tháng 3, Mưa lâm râm.

Hôm nay trời mưa rồi.

Tâm trạng của tôi cũng giống như thời tiết hôm nay.

Vốn dĩ tôi đã hơi vui vui vì được ba dẫn đi sở thú xem khỉ, còn mẹ thì đã mua cho tôi một chiếc bánh kem nhỏ. (Được rồi, mặc dù trên thực tế là do bà ấy muốn ăn nó)



Sau đó, trời đổ mưa.

Mẹ đặt hộp bánh kem vào tay tôi, tôi xúc động muốn khóc, chắc là mẹ sợ tôi bị ướt nên muốn tôi cầm hộp bánh, rồi ba và mẹ dùng áo mưa che cho tôi không bị ướt.

Cảm động ngút trời, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để hát bài "Trên đời chỉ có mẹ là tốt"*.

*Nguyên mẫu 世上只有妈妈好

Nhưng sau đó, Tiểu Lâm Thanh lại chui sâu vào trong áo khoác lớn của ba Kiều Bá.

Hai người cứ vậy mà bỏ đi.

Họ lẽ nào chưa từng suy nghĩ qua cảm thụ của tôi sao?

Tôi vẫn là một đứa con nít đó nha.

Thứ hai, ngày 8 tháng 4, Trời nắng

Hôm nay mẹ đưa tôi đến nhà dì Dao Đào chơi.

Vui vẻ.

Tôi rất thích chơi với Hàm Hàm nhà dì Dao Đào.

Hàm Hàm quả thực là quá dễ thương đi.

Còn dễ thương hơn cả Lâm Tiểu Thanh nhà tôi.

Lâm Tiểu Thanh nói rằng chỉ cần tôi học hành chăm chỉ, mau mau trưởng thành, lớn lên trở thành một người tốt như ba tôi thì mới xứng làm bạn với Hàm Hàm.

Sau này tôi nhất định sẽ lợi hại như ba mình.

Hứ, Lâm Tiểu Thanh thực sự là một bà mẹ không hợp cách nhất trên đời.

Tôi đoán trước đó chắc chắn bà ấy đã theo đuổi ba tôi rất lâu mới thu được người về tay.

Mặc dù bà luôn nhất mực phủ nhận.

Thứ tư, ngày 22 tháng 5, Trời nhiều mây

Hôm nay chúng tôi đi chơi cùng nhau, lúc ba đi mua đồ uống cho tôi, mẹ tôi đã dùng tay không bắt được một tên trộm.

Quá ngầu!

Sau này tôi sẽ không nói bà hay chém gió nữa.

Thứ sáu ngày 7 tháng 6, Trời nắng

Mọi người đều nói tính khí của ba tôi không tốt.

Mấy bạn nhỏ khác đều sợ ông, đặc biệt là Tiểu Mập, mỗi lần cậu ấy muốn ném vỏ chuối và giấy gói kẹo sô cô la xuống đất, tôi chỉ giả vờ là ba đang tới thì cậu ấy liền ngay lập tức thồn luôn giấy gói kẹo vào miệng rồi đứng thẳng dậy, mặc cho lúc cậu ấy đứng thẳng nhìn tròn trịa không khác gì một trái banh.

Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng ba tôi rất hung dữ.

Ông ấy đối với Lâm Tiểu Thanh là tốt nhất thế giới, thiên hạ vô địch tốt, thực lòng tôi có chút ghen tị, rõ ràng tôi mới là con trai của ông ấy mà.

Ông ấy luôn rất ngầu, còn rất thông minh.

Tôi nghĩ ba là người đẹp trai và dịu dàng nhất trên thế giới này.

Này, mặc dù tôi vẫn yêu mẹ tôi rất nhiều, nhưng tôi nói với lương tâm của mình, là một người đàn ông, có thể chịu đựng được một người phụ nữ ‘dịu dàng, ngây thơ, đáng yêu’ như mẹ tôi, thật không dễ dàng gì!

Điều này khiến một người cũng là đàn ông như tôi không khỏi muốn bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với ông ấy.

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.