Kiều Bá đang chỉnh lý hồ sơ vụ án để làm báo cáo tổng kết, nhưng từ đầu đến cuối anh có chút hơi lơ đễnh.
Nửa buổi sáng đã trôi qua rồi mà tài liệu vẫn đang lật ở trang đầu tiên, trên màn hình điện thoại di động còn hiển thị trang thông báo tin nhắn tới.
Anh cúi đầu siết chặt cây bút trong tay, có chút mất tập trung.
Anh chưa hề nghĩ mình là loại người có bụng dạ nhỏ nhen, cũng không thể chỉ vì vài ba câu nói của Đường An mà thực sự bị cảm tính ảnh hưởng, nhưng mà lúc sáng anh nghe xong mấy lời nói đó, thực sự có chút cảm giác phẫn nộ.
Mọi người thường tức giận khi những gì người khác nói về họ là đúng.
Anh có thực sự hơi quá khắt khe với Lâm Thanh không?
Phiền não.
Anh mở hộc tủ lấy ra một gói thuốc lá, xé bỏ lớp nhựa trong suốt bên ngoài, lấy ra một điếu rồi ngậm vào miệng, do dự một lúc, động tác với tay lấy bật lửa dừng lại trong không khí, nguyên người ngã về phía sau, dựa hẳn vào lưng ghế.
Nhưng mắt anh lại rơi vào màn hình điện thoại, phần chờ tin nhắn tới.
Lâm Thanh.
Anh cau mày, dừng lại một chút, lại khẽ thở dài, gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, tiếp tục lao đầu vào công việc.
“Ting” một tiếng.
Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị đá văng ra từ bên ngoài.
Anh vô thức ngẩng đầu lên, còn chưa kịp phát tác, thì đã thấy Lâm Thanh đem đôi mắt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-doi-truong-kieu-dang-yeu/3328461/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.