"... Chúng tôi túng quẫn như thế, chật vật khó khăn như thế... Nhưng tôi với anh đã ly hôn rồi mà... Vì sao còn không buông tha cho tôi?"
"Tôi..."
Úc Nam Doanh ngập ngừng. Đối diện với từng câu từng lời chất vấn đanh thép của cô, hắn lúc này cứng đờ lặng thinh như một tảng đá, mặc Thẩm Nguy cầm dao khắc lên trên bề mặt cứng cỏi ấy từng vế xước thật sâu, từng vết cắt thật dài.
Thẩm Nguy tuyệt vọng chẳng biết nên làm như thế nào mới đúng, phải hành xử ra sao mới khiến cho bản thân không quá mức hèn mọn khi đứng trước mặt hắn... Tuy Thẩm Nguy hiểu rõ ngay từ giây phút đầu quyết định sẽ gặp mặt Úc Nam Doanh để trả lại cho hắn số tiền này, cô sớm đã bị gán cho cái mác hèn mọn rồi.
Lòng thương hại của hắn, sự khinh rẻ mỉa mai của người nhà họ Úc... Hết thảy những điều đó là minh chứng rõ ràng nhất.
"Úc thiếu... Miệt thị của anh, chán ghét của anh, khinh bỉ của anh... Thậm chí cả ánh mắt thương hại của anh nữa. Bốn năm qua tôi đã trông thấy đủ rồi. Giờ phút trả lại tự do cho anh, cũng chính là tự mình trả lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân, quan hệ giữa chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt, tình cảm càng không có cách nào hàn gắn như ban đầu. Không còn can thiệp, không còn dính líu cũng chẳng còn bất kì vướng bận gì."
"..."
Nói đoạn Thẩm Nguy thở dài một hơi nặng trĩu ưu phiền, ánh trăng mờ nhạt trên đỉnh trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-anh-chua-tung-yeu/3432331/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.