"Cô Thẩm, chúng tôi rất tiếc, nhưng mà... Thành thật xin lỗi."
Lúc Thẩm Nguy mơ màng tỉnh dậy sau vài giờ đồng hồ gục đầu kiệt sức bên cạnh Thẩm Nguyên Trừng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, nắng ấm nhè nhẹ cũng xuyên qua tấm màn che, phủ lên đệm giường một mảng màu vàng óng tươi đẹp.
Cô chống tay ngồi tựa đầu vào thành giường, xoa xoa mi tâm đau nhức như búa bổ sau đó trấn tĩnh bản thân một hồi mới thẫn thờ mở điện thoại lên xem. Dưới dòng tin nhắn dài thật dài mà cô gửi tới cho người quản lý ở chỗ làm cũ, chỉ có vẻn vẹn hai câu xin lỗi ngắn gọn cùng dòng thông báo cô không thể liên lạc với thuê bao này nữa.
Thẩm Nguy thở dài một hơi nặng trĩu ưu phiền, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào hư không giờ phút này hoàn toàn bị nhấn chìm bởi tuyệt vọng và bi thương, tối tăm và mờ mịt. Cô không tìm thấy lối thoát ở cuối con đường, hoặc nói cách khác, bóng đêm bao trùm lấy mỗi bước chân của cô lúc này dường như kéo dài tới miên man vô tận, không biết điểm xuất phát ở đâu để quay về, không tìm thấy đích đến ở nơi nào để tiếp tục cuộc hành trình dài đằng đẵng.
Người rơi vào vực sâu đã đủ khổ đau, người mang trên mình đầy rẫy thương tích do nhân sinh gây ra bị đẩy xuống vực sâu càng khổ đau hơn gấp trăm vạn lần... Huống chi, phía sau cô có sinh mệnh của người thân mà cô muốn cướp về từ bàn tay tử thần, nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-anh-chua-tung-yeu/3414574/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.