"Người đứng đầu tập đoàn Úc thị đã ngưng khoản tiền viện phí hằng tháng cho anh Thẩm... Tình hình của anh ấy dù sao cũng không có tiến triển nữa, cô hiện tại... Có muốn rút ống thở không?" 
"Không!!!" 
"..." 
"Xin đừng... Đừng rút ống thở của anh ấy..." 
Người đàn ông tự xưng là nhân viên bệnh viện ở đầu dây bên kia đưa điện thoại ra xa, tránh cho tiếng thét đột ngột mà thất thanh của Thẩm Nguy chấn cho đầu váng mắt hoa, cứ giữ như thế hồi lâu mặc cô không ngừng nói năng lộn xộn một mình, ngay khi kiên nhẫn của bản thân đã tiêu sạch, anh ta bắt đầu từ tốn giảng giải với cô. Mỗi câu mỗi chữ hoá thành dao găm cắm vào lồng ngực phập phồng, Thẩm Nguy đau đến mức không thở nổi nữa. 
"Cô Thẩm, tiền viện phí phải đổ vào chuyện này sẽ là một khoản rất lớn, anh Thẩm hôn mê đến nay đã hơn bốn năm rồi, không biết bao giờ mới tỉnh dậy, tình trạng của anh ấy ngày qua ngày lại không có tiến triển gì mới, càng có nguy cơ ngừng tim bất cứ lúc nào. Cô biết không, khoản tiền đó sau này có thể sẽ bòn rút cả sinh mạng của cô. Người nhà của những bệnh nhân trở thành người thực vật trước kia khi nghe khuyên nhủ cũng từng quyết liệt nói với tôi như vậy, nhưng sau một thời gian vay mượn chạy chữa khắp nơi, không còn đường lui lối thoát nữa, bọn họ rốt cục đã đồng ý rút máy trợ thở rồi. Cô Thẩm, điều tôi nói là tốt cho cô, huống chi bây giờ Thẩm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-anh-chua-tung-yeu/3414567/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.