Sau hai ngày bị Lâm Hạ Thiên dính lấy mình, Tô Tô cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Tô Đông Tài gọi đến.
Đợi đến khi Tô Lô cúp điện thoại, Lâm Hạ Thiên trước tiên đi qua, cũng không nói chuyện.
Cô cất kỹ điện thoại, thấy gương mặt hắn lộ vẻ khó chịu, ôm lấy hắn: “Lâm Hạ Thiên, không cho phép anh có loại sắc mặt này…”
Chóp mũi hắn tràn đầy mùi hương của cô, rất thơm, không phải nướchoa, dù thế nào đi nữa chính là do mùi hương này mê hoặc hắn. Tựa như cầm một cây cỏ lau đưa lên mũi, người khác ngửi không thấy chút hươngnào, nhưng Lâm Hạ Thiên hắn lại ngửi được. Hơn nữa hết sức yêu mến, bởivì đó là dành riêng cho hắn.
“Ông ta bảo em về nhà làm gì…?
“Ách…” Tô Lô khó khăn mở miệng, nhưng mà cô không dám giấu diếm: “Cùng Lý gia hẹn tiệc.”
“Lý gia?!” Lâm Hạ Thiên lập tức kích động, “Mục đích là gì?! Đôibên gặp cha mẹ sao?!” Lâm Hạ Thiên luống cuống ôm chặt lấy Tô Tô.
“Anh đừng vội ——” Tô Lô kiên nhẫn trấn an tâm tình hắn.
“Có thể không vội sao?! Anh nào biết được ngay tại bữa tiệc cả hailão già Tô Lí này định làm gì?! Anh không cho em đi! Nếu như em đi anh liền tuyệt thực!”
Tô Lô bật cười: “Anh tuyệt cái gì mà tuyệt? Tô gia cùng Lý gia chỉ là bình thường muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, bọn họ đang có một dự ánhợp tác, chỉ giống như bữa ăn xã giao thôi.”
Hắn ôm lấy eo cô: “Anh mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-lau-mua-he/2526339/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.