Phương Tâm bà ta tức đến run người.
- Cô..cô
Hạ Thừa Quân cười híp mắt, bẻ coặp ngón tay bà ta xuống hết sức nhẹ nhàng.
- Ahh.
Phương Tâm vừa định hét lớn nhưng bị ánh mắt đang cười híp lại của Hạ Thừa Quân dọa một phen liền chỉ dám run nhẹ.
- Đùa đến đây thôi. Phương phu nhân lần sau nhớ lựa lời mà nói, không phải ai cũng dễ tính như tôi đâu.
Hạ Thừa Quân quay về chỗ ngồi lười biếng ngả ra sau. Cô thấy việc họp phụ huynh cũng chẳng có gì vui ngược lại còn chán chết được. Cô phục Nam Sênh suốt năm năm đi giùm cô đấy.
Cô giáo thấy Phương Tâm bà ta không nói gì nữa gì nhanh chóng đổi chủ đề.
Sau một lát thì buổi họp nhàm chán này cũng đã xong.
- Phụ huynh của em Hạ Huyền Hi phải không? cô ở lại một chút ạ.
Ngay khi Hạ Thừa Quân cũng định ra về thì cô giáo gọi lại.
- Cô giáo gọi tôi?
- Vâng
- Hạ Huyền Hi rất ít nói, tôi thấy hầu như em ấy không nói chuyện với ai cả.
- Tôi biết, thằng bé không thích nói nhiều.
Hạ Thừa Quân thừa sức biết con trai cô như thế nào, nó không thích thì thôi cô không ép. Cô cũng chẳng muốn thằng bé tiếp xúc với quá nhiều người. Chẳng phải ngăn cấm nhưng quả thật những đứa bé lớn lên trong vòng tay bảo bọc dung túng của cha mẹ không thể hòa hợp cùng đứa bé tự lập và rắn rỏi như Huyền Hi được.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-lao-dai-khong-hen-ngay-gap-lai/2460728/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.