Sáng hôm sau
- Cố Huyền Hàn!
Hạ Thừa Quân ngồi bật dậy. Cô hét lớn phẫn nộ nhìn qua tên nào đó đang ngủ một cách ngon lành.
Hạ Thừa Quân chợt dừng lại, chăm chú quan sát gương mặt đẹp trai nằm ngủ trông hết sức điềm tĩnh kia. Đột nhiên lòng cô nhói lên nhìn người đàn ông trước mắt, tự dưng lại nhớ về ngày đó sáu năm trước lòng cô đột nhiên quặn thắt lại.
Tôi từng yêu anh chứ? Tôi có thật từng yêu anh sao? Tại sao khi ấy tôi lại không ra tay với anh?
Một hàng câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu Hạ Thừa Quân. Việc thừa nhận bản thân có tình cảm với Cố Huyền Hàn thật sự rất khó với một người từ nhỏ sống trong thế giới đẫm máu như Hạ Thừa Quân, cô chỉ nghĩ đơn giản là có thể làm việc sống chung bốn năm nên nảy sinh 'tình cảm" giữa thuộc hạ và lão đại thôi.
Đang nhìn chăm chăm vào Cố Huyền Hàn thì hắn đột nhiên mở mắt ngồi dậy, tấm chăn mỏng trên người hắn trượt xuống lộ ra thân hình chuẩn đét của hắn.
- Sao?Vẫn còn khỏe nhỉ?
Lời nói tuy có chút hơi muốn đấm vào mặt nhưng giọng nói thì khá là nhẹ nhàng tình cảm đấy, vâng tôi nói là nhẹ nhàng tình cảm đấy!
- ?
- Khỏe cái đầu anh ấy..
Quá tức vì tự nhiên bị đè ra nên Hạ Thừa Quân mới phun ra câu nói mà không suy nghĩ trước, nhưng vừa nói thì cô liền lấy tay bịt miệng lại chính bản thân tự hết hồn vì lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-lao-dai-khong-hen-ngay-gap-lai/2460705/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.