- Tư Âm cô theo tôi bao lâu rồi?
Cố Huyền Hàn dựa lưng vào ghế ngả người ra đằng sau.
- Chín năm thưa lão đại.
Tư Âm trả lời không chần chừ. Cố Huyền Hàn nhận được câu trả lời thì mở mắt nhìn Tư Âm.
- Tôi có thể không nói không?
Câu này của Tư Âm mang hai nghĩa cô nói như vậy tùy lão đại hiểu thế nào.
- ....Của tôi?
Cố Huyền Hàn dừng lại một lát rồi nhìn người đối diện nói. Tư Âm cũng chần chừ một lát rồi khẽ gật nhẹ đầu nhưng mà đúng hơn là cô chỉ đưa mắt ra hiệu rồi nhẹ cúi đầu thôi.
- Cô đi được rồi.
Tư Âm cẩn thận quan sát sắc mặc Cố Huyền Hàn rồi lui nhanh ra ngoài. Cố Huyền Hàn từ từ nhếch khóe môi lên khiến gương mặt điển trai của hắn trở nên ma mị, ánh mắt đen từ lúc nào lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng biến mất.
Được lắm Hạ Thừa Quân!
Tư Âm sau khi rời khỏi nơi làm việc của Cố Huyền Hàn thì liền vò đầu bứt tai tự trách. Cô thấy có hơi áy náy với Hạ Thừa Quân.
Buổi tối hôm đó Hạ Thừa Quân sẽ đưa Huyền Hi đi về Hạ gia nhưng hiện tại đang ở Cố gia. Nơi đây không thể tùy tiện mà ra ra vào vào được nên cô cũng không chắc có thể ra ngoài được không nữa.
- Bác Phúc. Nhờ bác chuyển lời cho Cố Huyền...à không Cố thiếu hộ cháu được không ạ?
Suýt nữa thì lỡ miệng gọi thẳng tên của Cố Huyền Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-lao-dai-khong-hen-ngay-gap-lai/2460690/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.