Cố Huyền Hàn ở bên ngoài chưa rời đi mà dựa lưng vào cánh cửa phòng Hạ Thừa Quân.
Chẳng qua...muốn nhìn em một lát thôi.
Đúng vậy! Hắn là muốn nhìn cô một chút, nhìn xem cô thay đổi như thế nào, nhìn xem cô còn giống như lúc trước không.
Dòng suy nghĩ chạy trong đầu Cố Huyền Hàn đều chỉ liên quan đến cái tên Hạ Thừa Quân. Bên trong suy nghĩ của hắn chỉ có mỗi gương mặt ngái ngủ của cô ban nãy, nghĩ đến đây đột nhiên khóe miệng căng cứng của Cố Huyền Hàn tự động cong lên.
Dường như hắn nhận ra bản thân tự cười khi nghĩ đến cô thì thở hắt ra một hơi rồi rời đi, nụ cười vẫn ở trên môi.
Sáng hôm sau.
Như thường lệ Hạ Thừa Quân ngủ không biết trời đất gì hết. Thường Huyền Hi sẽ là người đánh thức cô, không có thắng bé gọi dậy nên cô cứ việc ngủ thỏa thích. Dù sao Hạ Thừa Quân là người có công việc không bắt buộc giờ giấc nên cô không cần dậy quá sớm. Chỉ cần không đến mức gọi là ngủ nướng là không sao.
Huyền Hi tự lập từ lúc lên lớp một nên thằng bé sẽ tự lo liệu phần của bản thân mình. Sau khi sửa soạn xong nếu thằng bé gọi được cô dậy thì Hạ Thừa Quân thì cô sẽ đưa nó đến trường, còn nếu không thì Tề Bắc sẽ là người đứa Huyền Hi đi.
Cạch
- Mami dậy!
Huyền Hi mở cửa bước vào, cậu bé hít một hơi sâu sau đó hét thật lớn vang khắp căn phòng ngập màu hường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-lao-dai-khong-hen-ngay-gap-lai/2460681/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.