Trong thư phòng, Cố Huyền Hàn chăm chú đọc quyển sách giày cộm, chống một tay trên sofa nhỏ giữa phòng. Gương mặt đẹp không tỳ vết nhìn chằm chằm vào cuốn sách nhưng tâm tư có lẽ chẳng đặt trên từng dòng chữ ấy.
Cạch.
Tiếng cửa mở, Cố Huyền Hàn không để ý.
- Ông chủ. Cô Hạ về rồi.
Ánh mắt nhìn trang giấy của cố Huyền Hàn không chút dao động nhưng khi nghe thấy chữ “Cô Hạ” thì tay gập quyển sách lại. Quản gia thấy vậy không nhiều lời nữa, ông liền đi ra ngoài. Cố Huyền Hàn đi đến bàn làm việc sau đó quay đầu đi ra khỏi phòng.
Từ cánh cửa khép hờ, hắn nhìn vào trong căn phòng. Hạ Thừa Quân với gương mặt dịu dàng mà hắn chưa từng nhìn qua, với nụ cười hạnh phúc thoải mái vui đùa cùng cậu nhóc bên cạnh. Khung cảnh sáng bừng trong căn phòng trái ngược với bóng tối bên ngoài nơi hắn đứng.
Thì ra hôm nay em vui như vậy.
Cố Huyền Hàn cứ đứng nhìn như vậy, hắn giống như bị thôi miên mà cứ nhìn chằm chằm hai người trong căn phòng.
Một lát sau, Hạ Thừa Quân dỗ dành xong cho Huyền Hi nằm im trên giường, cậu bé dường như buồn ngủ mà vừa nằm được một chút thì lăn ra ngủ say.
Két
Hạ Thừa Quân đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ. Gương mặt người đàn ông ẩn dưới bóng tối hiện ra trước mắt cô.
- Anh..
Cố Huyền Hàn gương mặt dính vài vệt kem của Hạ Thừa Quân, hắn nhìn ra được khuôn mặt của cô có chút phớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-lao-dai-khong-hen-ngay-gap-lai/2460670/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.