Mấy ngày gần đây thì tâm trạng của Cố Huyền Hàn đột nhiên trở nên rất tốt. Tư Bạch làm việc bên cạnh còn cảm giấy lão đại của mình giống một con hổ vừa bắt được miếng mồi ngon mà sung sướng.
- Lão đại mấy ngày nay có vẻ khác đúng không?
Tư Bạch cầm ly cà phê lắc qua lắc lại đứng dựa vào cửa sổ nói chuyện cùng Tư Âm đang ngồi sau bàn làm việc.
- Ừ, lão đại có vẻ đang vui?
Đôi tay thoăn thoắt của Tư Âm đánh phím lạch cạch. Cô đeo cặp kính trắng đôi mắt không dời khỏi màn hình laptop. Tư Bạch thấy vậy cầm một cốc cà phê khác chưa mở nắp đẩy cho cô.
- Uống đi. Có vẻ cô thức đêm khá nhiều nhỉ?
Quầng thâm đen tím trên mắt của Tư Âm không khó để nhận ra với một người nhạy bén như Tư Bạch.
Tư Âm gật đầu xem như cảm ơn rồi cầm cốc nước lên uống ừng ực. Lúc uống cô vẫn không dời mắt khỏi màn hình đang sáng. Có vẻ chuyện này rất quan trọng nên Tư Âm không hề dám chểnh mảng. Tư Bạch thở dài rồi nhìn Tư Âm giống như bất lực với cô vậy.
Cạch
Tư Bạch để lại một xấp giấy và vài tập hồ sơ trên bàn cho Tư Âm rồi mở cửa rời đi. Sau khi anh rời đi, Tư Âm mới rời tay khỏi bàn phím. Cô tháo cặp kính xuống, xoa xoa hai huyệt thái dương rồi dụi mắt nhìn cốc cà phê đã mở nắp.
***
Hạ Thừa Quân mấy ngày trước sau khi tỉnh dậy đầu liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-lao-dai-khong-hen-ngay-gap-lai/2460660/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.