Tịch Tư chậm chạp không bước vào trong, anh cứ do dự đứng ngoài cửa phòng, oán hận thuộc hạ đã ném cho anh một vấn đề nan giải như thế này, anh chỉ căn dặn cho bọn họ chịu một chút giáo huấn, không ngờ bọn họ lại có thể dùng loại thủ đoạn này, xem ra anh phải chỉnh đốn lại nề nếp của tổ chức này mới được, hành vi như thế chỉ có những bè phái hạ đẳng mới làm thôi. Đương nhiên, chuyện này cũng vì đối tượng là Ngôn Nại, nên Tịch Tư mới phát điên lên như vậy, chứ nếu là người khác, dưới tình huống ấy, thì anh cũng chỉ mở miệng một chút, chứ không đến nỗi phải huy động nhân lực để chỉnh đốn kỷ luật từ trên xuống dưới của tổ chức. Đôi mắt xanh của Tịch Tư nhìn lần lượt từng người trong bọn Thụy Nhĩ, lạnh lùng đưa ra cảnh cáo. Sắc mặt Tịch Tư càng nghiêm nghị, do dự không bước thì Thụy Nhĩ và D càng cảm thấy dường như họ sắp gặp họa, trước giờ thiếu chủ của bọn họ đều không nể mặt phụ nữ, từ khi nào mà thiếu chủ đã thay đổi tính tình rồi? Bây giờ thì bọn họ đang phải cầu nguyện thượng đế, cầu cho lúc thiếu chủ ra tay với bọn họ có thể nể tình một chút. Bên ngoài trời dần tối, anh đã đứng đây gần nửa tiếng rồi. Anh biết con gái nước Z rất bảo thủ, bọn họ rất coi trọng trinh tiết, lúc anh học tiếng Z cũng đã hiểu được một phần. Nếu như anh đi vào làm thuốc giải cho Ngôn Nại thì sau này anh nhất định phải có trách nhiệm với cô, anh cũng cam tâm chịu trách nhiệm, nhưng anh chỉ sợ Ngôn Nại không chấp nhận anh. Tịch Tư anh có một khuôn mặt rất lừa người, giống như chàng trai nhà sát vách, thân thiện, hiền lành, rất đẹp trai. Đặc biệt là đôi mắt xanh của anh, giống như một thứ ngọc bích thuần khiết tự nhiên, làm cho người khác không nhìn ra được toan tính và bản chất của anh. Anh mở cửa, tiện tay tắt hết đèn trong phòng, lúc này trong phòng đã tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, anh đi tới vén rèm cửa sổ lên, ánh đèn bên ngoài chiếu vào, làm cho căn phòng có chút ánh sáng le lói. Anh quyết tâm đi tới, thứ lỗi cho hành vi hèn nhát này của anh, anh không muốn đối mặt với Ngôn Nại trong tình trạng hiện giờ, để rồi sau đó cô sẽ hận anh, cho nên anh đã tắt hết đèn trong phòng đi… Sau này, sẽ đích thân nói tất cả sự thật với cô, mong cô tha thứ. Ngôn Nại nghe thấy tiếng mở cửa thì biết có người đi vào, trong nháy mắt bóng tối bao trùm cả căn phòng, trong lòng cô càng hoang mang và sợ hãi hơn, lúc này trong đầu cô chỉ toàn là cảnh tượng cô sắp bị cưỡng bức, cô sắp điên lên rồi. Rèm cửa bị kéo ra, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng một người đang đến, cô giãy giụa thân thể đang bị trói chặt của mình, cổ họng phát ra những âm thanh hoảng hốt. Sức của cô rất yếu, cho dù cô có giãy giụa như thế nào, thì cũng đều có vẻ không có tác dụng gì. Tịch Tư nhìn thấy cô vùng vẫy lại nghĩ rằng cô không thoải mái do thuốc đang phát huy tác dụng, nghe tiếng kháng cự yếu ớt của cô thành tiếng rên rỉ khao khát. Môi trường sống của anh và Ngôn Nại không giống nhau, dù trong đêm tối anh cũng có thể nhìn thấy cô, mặc dù nhìn không rõ, nhưng anh biết người đang nằm trên giường chính là cô. Anh cởi áo khoác ném lên giường, chạm vào gương mặt đẫm nước và những giọt nước mắt đang chảy không ngừng của cô, trong lòng anh bỗng dâng lên một nỗi xót xa, đưa tay ra, nhẹ nhàng lau giúp cô. Lúc này Ngôn Nại như rơi xuống đáy vực sâu, cô cũng đã nản lòng rồi. Đừng mong đợi Tịch Tư sẽ có một màn dạo đầu lãng mạn, anh vốn dĩ không biết những thứ đó. Bởi vì đã sinh ra được hai mươi hai năm, anh chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác giới, lúc bình thường anh cũng không quá bận tâm đến chuyện này. Trong sự trưởng thành của anh chỉ có máu tanh và bạo lực, muốn sống được thì phải huấn luyện không ngừng nghỉ, để nâng cao tỉ lệ sống sót của bản thân, mỗi ngày anh đều phải trải qua huấn luyện nghiêm ngặt. Anh nhẹ nhàng cởi nút áo trước ngực của cô ra, sau đó dựa vào bản năng của mình để khám phá... Anh nhẹ nhàng hôn lên làn da cô, từ xương quai xanh thẳng xuống... Bàn tay anh đặt lên nơi đầy đặn của cô, dịu dàng vuốt ve... Toàn thân cô run rẩy, có cảm giác thật nhỏ bé yếu ớt. Ngôn Nại run rẩy không phải vì cô có phản ứng với những cái vuốt ve mà là cô sợ, từ lúc đầu cô đã không ngừng run rẩy. Nếu như không phải trên miệng cô đang bị dán băng dính, thì lúc này cô đã có thể hét lên rồi. Nhưng Tịch Tư không hề biết, nếu không thì anh đã lập tức dừng lại. Ánh mắt Tich Tư càng thêm nặng nề, bên trong chỉ toàn là dục vọng. Anh cởi quần ra, quay trở lại trên người Ngôn Nại, đột nhiên chú ý tới đôi tay cô vẫn bị buộc vào thành giường, anh hận bản thân mình vừa nãy đã quá nóng vội mà quên không tháo tay cô ra. Anh tháo sợi dây thừng trên tay cô, xé bỏ lớp băng dính trên miệng cô. Không có kinh nghiệm của đàn ông khiến anh không thể làm gì được, đến hôn cũng không biết chủ động, lúc này nhìn thấy đôi môi quyến rũ của Ngôn Nại, anh mới cúi đầu hôn xuống, cống hiến nụ hôn đầu tiên của mình. Tay Ngôn Nại vừa được thả tự do, cô lập tức lấy tay che chắn người mình, dùng sức đẩy anh ra. Đột nhiên có một đôi môi đè lên môi cô, chỉ trong nháy mắt đầu óc cô đã trở nên trống rỗng. Lúc Ngôn Nại vẫn chưa kịp phản ứng, thì phía dưới thân thể cô lại xuất hiện một cơn đau dữ dội, ngay lập tức lấy đi toàn bộ sức lực của cô, cô đau đến sắc mặt trắng bệch, lòng bàn tay và trán đều đã đổ mồ hôi. “Xin lỗi” Tịch Tư dùng vốn tiếng Z không mấy thông thạo của mình khẽ nói với cô. Anh từ từ di chuyển, cô đau, anh cũng đau, đây cũng là lần đầu tiên của anh. Ngôn Nại cứng người vẫn không động đậy, lúc nghe thấy ngôn ngữ thân quen của mình, cô mở miệng. “Tên khốn này, bắt sai người rồi, mau dừng lại, buông tôi ra.” Tốc độ nói của Ngôn Nại rất nhanh, nhưng Tịch Tư vẫn có thể nghe rõ, “Xin lỗi, tôi biết bọn họ bắt sai rồi, nhưng hiện tại cô trúng phải thuốc kích dục, chờ một lát nữa sẽ ổn thôi, chịu đựng một chút đi.” Đây là lần thứ hai anh nói xin lỗi cô. “Bây giờ đã biết rồi, sao còn không buông tôi ra? Không có bị trúng thuốc! Tôi không có ăn cơm tối.” Ngôn Nại phát điên lên, cô không quan tâm đến đau đớn trên cơ thể, lại bắt đầu vùng vẫy. Cử động này của cô, suýt chút nữa đã lấy được mạng của Tịch Tư, anh vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng lần này không thể nhịn được rồi, sau vài động tác, cảm giác đạt đến giới hạn đánh úp đến, mắt anh có chút mơ màng, từ từ rời khỏi người Ngôn Nại. Nghe được câu hỏi của cô, Tịch Tư ngập ngừng giải thích, “Là một tiếng trước tôi mới biết, sau đó tôi cho rằng cô đã bị trúng thuốc, thuốc đó phải như vậy thì mới giải được, xin lỗi!” Anh đã phạm một sai lầm lớn với cô, không thể tha thứ được, anh bây giờ ngoài nói lời xin lỗi ra không biết nên làm thế nào mới phải, anh dịu dàng nói, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Ngôn Nại ôm chăn ngồi dậy, đưa tay tát anh một cái, nếu như bây giờ trong tay cô có một con dao, cô nghĩ mình sẽ không ngần ngại đâm cho anh một nhát. Bây giờ cô hận người kia đến chết, nói xin lỗi có tác dụng gì sao? Hay là cô còn phải nói cám ơn anh đã lấy thân làm thuốc giải cho cô sao? Tịch Tư ngồi đối diện cô, không cần Ngôn Nại phải ra tay, anh tự tay tát lên mặt mình hết lần này đến lần khác, lực của Tịch Tư còn lớn hơn Ngôn Nại rất nhiều, chưa được một lúc thì miệng đã rướm máu. Ngôn Nại thờ ơ nhìn, đến bây giờ cô vẫn không nhìn rõ gương mặt trong bóng tối kia, chỉ có một hình dáng mơ hồ. Đây là nước Y, bạn bè của Dung Quý Hàn đều xuất thân từ giới hắc đạo, cô phải làm sao? Liệu cô có thể trả thù được không, trong tay cô không một tấc sắt, chỉ là một người bình thường, tương lai của cô bao la mờ mịt, không biết nên làm như thế nào. Sau khi bị cưỡng hiếp, cô còn muốn sống nữa sao? Tại sao cô đã không thể như trước đây, thì thà bị điên có phải sẽ tốt hơn không. Cô tuyệt vọng, đau khổ, lặng lẽ khóc. Tịch Tư nghe thấy tiếng khóc, anh ngỡ ngàng đến sững người, tiếng khóc của cô làm anh khó chịu, trong lòng hết sức lo lắng bất an, “Đều là lỗi của tôi, tôi đáng chết, cô muốn làm gì thì làm, có được không? Đừng khóc nữa!” Trước giờ anh chưa từng hạ mình, hôm nay trước mặt Ngôn Nại lại trở nên như vậy, đây là anh cam tâm tình nguyện, con đường theo đuổi vợ của mình sau này sẽ có nhiều việc còn khó khăn hơn. “Lập tức thả tôi, tôi muốn về nhà, còn nữa, anh đi ra ngoài ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Ngôn Nại nói khẽ, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng và bi thương cho số phận của mình rồi Thụy Nhĩ và D vẫn luôn canh giữ bên ngoài, nhìn thấy Tịch Tư bước ra với khuôn mặt u sầu chán nản, hai bên má sưng to, khóe miệng còn có tơ máu. Bọn họ đã bị khuôn mặt này của thiếu chủ dọa cho một trận. Tịch Tư dặn dò bọn họ tìm một nữ giúp việc đến giặt sạch quần áo của Ngôn Nại, bảo bọn họ đáp ứng mọi yêu cầu của cô, không được chậm trễ một phút nào. Dung Quý Hàn vẫn ở trong phòng khách đợi câu trả lời của Tịch Tư, chiếc gạt tàn trên bàn làm việc chỉ nửa buổi tối đã đầy những đầu thuốc. Phòng của Ngôn Nại ở khách sạn F vẫn chưa trả, trong phòng vẫn bày những món đồ hôm đó cô đã mua trên phố, khẳng định cô sẽ không đến đó nữa, anh cất những món đồ đó trong túi, đợi đến lúc cô về nhà, anh sẽ mang thẳng đến nhà cô. Ngôn Nại thay quần áo xong, cô yêu cầu bọn họ lập tức đưa cô về nước, về nhà, cô không muốn ở lại đây một giây một phút nào nữa. Tịch Tư thay bộ đồ đen thường ngày vẫn mặc, anh đứng trên ban công nhìn Ngôn Nại dần dần rời xa, anh có thể đi tìm cô, bù đắp cho cô những gì anh gây ra, anh còn muốn quang minh chính đại theo đuổi cô, nhưng không phải là bây giờ, trước tiên anh muốn xử lí ổn thỏa chuyện của gia tộc, đợi đến khi mọi chuyện ổn định anh sẽ đi tìm cô. Anh cũng biết ít chuyện ân oán giữa Dung Quý Hàn và nhà họ Ngôn, vừa rồi, khi nói chuyện điện thoại với Dung Quý Hàn, “Dung, tôi rất thích cô ấy, sau này sẽ luôn bảo vệ cô ấy, tôi sẽ không can thiệp đến chuyện của nhà họ Ngôn, tôi chỉ có một yêu cầu, đừng làm tổn thương cô ấy.” Anh muốn nói tới Ngôn Nại, anh tin Dung Quý Hàn hiểu ý anh. Ngôn Nại đã mất tích ba ngày ở nước Z, cuối cùng cũng đã về nhà, cha Ngôn Nại và Clarence đã tìm cô hai ngày, bởi vì cha cô đã không gọi được cho cô, nên Clarence đã phải tra thời gian cô đặt vé máy bay, nhưng cũng không thấy thông tin cô quay trở lại. Ngôn Nại giải thích với cha cô, lúc cô đi tản bộ ở thành phố F đã bị lấy cắp mất túi, điện thoại và chứng minh thư đều ở trong túi. Lý do đó rất miễn cưỡng, nhưng đó vẫn là một lý do. Cha Ngôn Nại thấy cô không sao, ông cũng không truy hỏi nữa. Con cái đã lớn rồi, chúng cũng cần phải có không gian riêng. Ngôn Nại không dám nói sự thật với cha, trước mặt ông cô vẫn tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra, trải qua sự việc lần này để lại cho cô rất nhiều ám ảnh. Mỗi khi ra ngoài cô đều không bao giờ đi một mình, cô sẽ đi chung với Phương Đình Na hoặc một bạn cùng lớp. Ngôn Diễn không ở thành phố B nữa, bây giờ cô đã về sống ở nhà chính của Ngôn gia. Đến buổi tối khi đi ngủ cô phải mở đèn mới có thể ngủ. Cô đều gặp ác mộng suốt hai tháng liền, giữa đêm thường giật mình tỉnh giấc. Ngôn Nại vốn là người yên tĩnh, bây giờ càng trở nên trầm tính hơn. Những người bên cạnh đều nhận ra sự thay đổi của cô, cô đều nói qua loa rằng vì lo lắng cho kì thi đại học nên vậy. Ông Ngôn nhìn thấy bộ dạng ngày càng gầy yếu của Ngôn Nại, cho rằng kỳ thi đại học đang đến gần làm cho cô bận bịu, ông đã nhiều lần nhắc nhở cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Bà Ngôn cũng rất thương cô, ngày ngày đều mang canh bổ lên cho cô. Ở nước Y xa xôi, Thụy Nhĩ và D còn phải chịu nhiều cực khổ từ anh, đau khổ đó vẫn còn phải kéo dài. D tự ý quyết định, nên bị quăng thẳng xuống biển làm mồi cho cá. Tất cả thuốc kích dục đều bị hủy bỏ, dám làm chuyện cưỡng hiếp một khi bị phát hiện giết không tha. Hôn lễ của anh hai Dung Quý Hàn được tổ chức theo dự kiến, Đàm Tuyết Thuần kéo tay anh hai cười ngọt ngào. Nhìn nụ cười mãn nguyện của cô ấy, đáy mắt Dung Qúy Hàn là một mảnh đen kịt đầy lo lắng. Từ nhỏ anh đã được anh hai nuôi lớn, anh có thể vượt qua được anh ấy sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]