Thân hình to lớn của cá mập chậm rãi hiện ra, bờ biển vốn phẳng lặng nháy mắt dâng lên từng đợt sóng, đánh dồn dập vào bờ.
"Sao cậu lại ở đây?" Mễ Uyển nhướng mày. Cô và Phàn Thần lượn lờ ở đây cả buổi, thế mà lại không phát hiện được con Cá Mập yêu to tướng ở dưới biển.
"Tôi vẫn luôn ngủ ở đây mà." Lúc này Cá Mập yêu đã hoàn toàn trồi lên khỏi mặt biển, thân hình to lớn như một cái đảo nhỏ. Chất giọng dày, trong trẻo của thiếu niên, lúc trầm lúc bổng rất dễ nghe.
Cá Mập yêu vừa ngáp một cái, một lượng lớn nước biển liền theo sức gió của cái ngáp đánh thẳng vào bờ, lúc sắp ập tới hai người trên bờ, Phàn Thần phất nhẹ tay, tạo thành một luồng kiếm khí bổ đôi dòng nước ra thành hai.
"Xin lỗi, tại tôi mệt quá chứ không cố ý đâu." Cá Mập yêu cẩn thận đánh giá hai người trên bờ hồi lâu, thất thanh hỏi: "Các người, một người là người bắt yêu, một người là Yêu?"
"Phải!" Mễ Uyển gật đầu. Thì ra Cá Mập yêu vẫn luôn ngủ ở đây, không phải cậu ta tới gần bọn cô mà là bọn cô xông vào chỗ ngủ của người ta. Yêu tộc lúc ngủ say, yêu khí sẽ tự động bị ẩn đi, không cố ý tìm sẽ rất khó phát hiện.
"Chẳng lẽ điều lão Rùa nói là thật? Con người và Yêu tộc trên đất liền thật sự đã chung sống hòa bình? Ngay cả người bắt yêu cũng có thể yêu đương với Yêu tộc?" Cá Mập yêu thì thào tự hỏi.
Âm lượng của cậu không thấp, hai người trên bờ cũng có thể nghe thấy.
Mễ Uyển không biết nói gì, cũng không biết phải phản ứng như nào. Phàn Thần thì ngạc nhiên nhìn sang Cá Mập yêu: "Lão Rùa mà cậu nói là Rùa đen mới quay về biển gần đây?"
"Ế, anh cũng biết lão rùa?" Cá Mập yêu nhìn Phàn Thần với vẻ tò mò. Cậu biết thực lực của yêu nam này rất mạnh, xét theo tu vi thì chắc chắn mình không phải đối thủ của anh ta. Nhưng nơi này là biển, là lãnh địa của cậu, nếu đánh thật, chưa chắc cậu đã thua. Vì lẽ đó, Cá Mập yêu không hề tỏ vẻ cung kính và sợ hãi khi đối diện với đại yêu.
"Bạn gái anh là con người, có lẽ hai người rất quen thuộc với xã hội loài người." Cá Mập yêu bỗng trở nên kích động: "Hai người có thể dẫn tôi tới Khang Thành không?"
Hai người ngẩn ra, đưa mắt nhìn sau, Mễ Uyển tò mò hỏi: "Cậu đến Khang Thành làm gì?"
"Là thế này, khoảng thời gian trước lão rùa nhờ tôi đưa một bé rùa con tới Khang Thành tìm Yêu vương, tiện đà học tập một chút kiến thức về việc phân loại rác." Cá Mập yêu trả lời.
"Học cách phân loại rác? Để làm gì?" Mễ Uyển càng nghe càng mờ mịt. Một con Cá Mập yêu bơi cả ngàn dặm vào đất liền để học cách phân loại rác? Tư duy mới lạ gì thế này?
"Nguyên nhân nói ra thì dài lắm." Cá Mập yêu nói.
"Vậy cậu nói ngắn gọn thôi." Phàn Thần kéo Mễ Uyển ngồi xuống. Anh không mấy thiện cảm với tên Cá Mập yêu quấy rầy việc hẹn họ của mình này, vậy nên, anh quyết định sẽ nghe lời giải trình của đối phương trước, sau đó mới quyết định về Khang Thành có nên gặp cậu ta hay không.
"OK, tôi sẽ nói ngắn gọn." Cá Mập yêu vẫy đuôi hai cái, mặt biển lại chấn động lần nữa: "Trước khi lão Rùa về biển, tôi là con yêu có tu vi cao nhất trong khu vực, ngày đó tôi đang lùa một dám cá có mang chất độc vào bờ thì lão Rùa trở về..."
"Cậu lùa cá có mang chất độc vào bờ để làm gì?" Sắc mặt Mễ Uyển tệ đi, trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên là để hạ độc giết chết con người rồi." Cá Mập yêu nói giọng hùng hồn.
"Cậu..." Mễ Uyển thấy đối phương không chút e dè, nói thẳng muốn hạ độc con người, tức giận móc ngay Huyền Thiết Kiếm ra. Huyền Thiết Kiếm lơ lửng giữa không trung, nhắm ngay tầm mắt Cá Mập yêu.
"Uyển Uyển." Phàn Thần vội giữ chặt Mễ Uyển.
"Anh muốn bao che cho cậu ta?" Mễ Uyển thất vọng nói.
Lúc trước cô từng vài lần từ chối lời tỏ tình của Phàn Thần, nguyên nhân chủ yếu là sợ một ngày nào đó, lập trường hai người bất đồng, sẽ gặp cảnh giương đao tuốt kiếm vào nhau. Tuy Phàn Thần đã cam đoan anh sẽ nghiêm khắc tuân thủ hiệp định giữa Yêu tộc và Hiệp hội bắt yêu, cũng tuyệt không bao che cho những Yêu tộc làm bậy, nhưng từ tận đáy lòng, Mễ Uyển vẫn lo lắng. Vậy nên, vừa thấy Phàn Thần cản mình, cô liền thấy thất vọng.
"Anh không có, em cứ nghe cậu ta nói hết đã. Với lại gần đây cũng đâu có tin tức hàng loạt người chết do độc đâu." Phàn Thần kiên nhẫn giải thích.
Mễ Uyển giật mình, dần tỉnh táo lại. Nể mặt Phàn Thần, cô sẽ cho Cá Mập yêu cơ hội để nói hết. Cô nhìn Cá Mập yêu, hỏi tiếp: "Cậu có lùa đám cá biển có độc đó vào bờ không?"
Tức sao? Cá Mập yêu không sợ. Nơi này là biển, đánh không lại, cậu có thể chạy.
"Vốn dĩ phải lùa vào bờ, nhưng lão Rùa lại trở về. Sau khi trở về, ông ta đã thi triển thuật tinh lọc, lọc sạch chất độc trên người đám cá đó." Cá Mập yêu nói giọng tiếc nuối.
"Sao cậu phải làm vậy?" Tuy đối phương không thành công trong việc dùng cá biển hạ độc con người, nhưng giết người không thành vẫn là phạm tội.
"Cô giận lắm sao..." Cá Mập yêu nhìn cô gái con người đang tức giận.
"Chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn cậu?" Mễ Uyển cả giận hỏi lại.
"Tôi nhớ rõ loài người các cô có một đức tính tốt là không nhặt của rơi." Cá Mập yêu nhếch miệng, lộ ra nụ cười cực kỳ khủng bố: "Việc tôi làm chỉ là trả lại những thứ loài người các cô đã thả xuống biển thôi. Đây chẳng những không nhặt của rơi, còn giúp trả lại người bị mất nữa nhé."
Phàn Thần trầm mặt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp. Quả nhiên, lại là thế này?
Sau khi quen biết với Phàn Thần, Mễ Uyển dần học được không ít kiến thức về vấn đề bảo vệ môi trường, cũng biết mấy trăm năm nay con người đã gây ô nhiễm môi trường trầm trọng đến mức nào, trong đó, đại dương phải chịu thiệt hại cực kỳ nặng nề. Năm ngoái, dọc bờ bi*n đ*ng bỗng xuất hiện vô số rác thải, cô liền đoán được là do đại yêu nào đó dưới biển làm ra. Lúc này, nghe mấy câu trào phúng của Cá Mập yêu, chẳng lẽ chất độc này cũng xuất phát từ việc xả thải của con người?
"Chất độc này từ đâu ra?" Mễ Uyển hỏi.
"Cô nghi tôi hạ độc vào cá biển?" Cá Mập yêu đoán được ngay tâm tư của Mễ Uyển, cười nói: "Tôi là Cá Mập, công pháp tu vi của tôi chủ yếu là cường hóa vũ lực, mấy thứ độc tố gì đó tôi không biết đâu. Lúc tâm trạng không tốt, cùng lắm tôi chỉ đâm vỡ mấy chiếc thuyền đi ngang cho vui thôi. Chất độc trong người cá biển là do cá biển ăn rác thải các người xả xuống biển, tự hình thành độc tố thôi. Việc tôi làm chỉ là giúp đưa tụi nó vào bờ. Dù không tôi lùa thì vài năm nữa, tụi nó cũng tự mình bơi vào."
Cậu lùa tụi nó vào sớm là do không muốn những sinh vật biển khác ăn phải tụi nó. Thêm vào đó, mỗi lần con người bị dạy dỗ, sẽ chịu bớt bớt một thời gian, dù rằng chẳng mấy chốc, đâu sẽ lại vào đấy.
Huyền Thiết Kiếm lơ lửng trên không trung lần nữa rơi vào tay Mễ Uyển, mất đi sát ý lạnh thấu xương.
"Xin lỗi." Mễ Uyển không kìm lòng được, lên tiếng.
Rác thải dưới biển, không có cái nào do cô xả, nhưng thân là con người, cô lại hưởng thụ tất cả tài nguyên đem lại từ việc gây ô nhiễm. Trong quá trình phát triển của con người, vết thương họ gây ra cho thiên nhiên, cho Yêu tộc là rất lớn. Nhưng thân là người bắt yêu, cô vẫn phải bảo vệ con người.
Lúc này đây, Mễ Uyển bỗng thấy hoang mang, việc mình luôn làm, phải chăng trước giờ đều là gây thương tổn cho người khác. Chỉ vì khác chủng tộc, nên mình có thể yên tâm, thoải mái mà làm? Nếu thật là vậy, thì việc Yêu tộc giết người cũng đâu có gì là sai.
Giống như năm trăm năm trước, người giết yêu, yêu giết người, kỳ thật đều do lập trường mỗi người khác nhau, đâu thể nói ai cao thượng hơn ai.
"Đừng nghĩ nhiều." Phàn Thần thấy sắc mặt Mễ Uyển không tốt, đưa tay kéo cô vào lòng, dịu dàng an ủi: "Em không cần phải nghĩ gì hết, cứ giao tất cả cho anh."
Mễ Uyển lắng nghe tiếng tim đập chậm rãi của Phàn Thần, dần lấy lại bình tĩnh. Nhưng đồng thời, cô cũng biết nơi khuôn ngực rộng lớn trông có vẻ an toàn này, có một lỗ thủng rất lớn, không ngừng ăn lan vào cơ thể của Phàn Thần. Đây là phần sức mạnh bị thiếu hụt của tự nhiên Phàn Thần không thể thu lại sau mỗi lần Tế Điển, cũng là hình ảnh thu nhỏ cho sự tàn phá của con người với thiên nhiên. Mễ Uyển ngưng tụ linh lực vào hai mắt, tay phải chạm nhẹ vào lỗ thủng trên ngực Phàn Thần.
"Phàn Thần, anh đã từng thất vọng chưa? Với con người." Mễ Uyển nhịn không được, cất giọng hỏi.
Phàn Thần trầm ngâm hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Dù đã từng hay chưa, anh cũng chưa từng từ bỏ."
Vậy nghĩa là, anh đã từng thất vọng, đúng không?
"Tôi nói này, hai người đủ chưa vậy? Muốn giao phối thì báo trước một tiếng để tôi tránh." Cá Mập yên thấy tức cái lồng ngực. Cậu bỏ công bỏ sức châm ngòi ly gián, không những không thành công mà còn thúc đẩy tình cảm của họ.
"Cậu đừng đi, cậu còn chưa nói xong mà." Mễ Uyển cố nén thương cảm, vội kéo Cá Mập yêu định trốn đi lại.
Cá Mập yêu ngẫm nghĩ, mình còn phải nhờ vào đối phương để tới Khang Thành, thế là nói tiếp: "Sau khi lão Rùa quay về, nhắm trúng nhà của tôi, muốn ở luôn trong nhà tôi để ngủ. Tôi không đồng ý, sau đó hai bên đánh một trận, tôi thua."
"..." Đáng lắm!
"Sau khi thua trận, tôi thành thuộc hạ của lão Rùa, phải nghe theo lệnh của lão." Cá Mập yêu nhớ lại: "Khoảng một tuần trước, lão Rùa nhặt được một con rùa con vừa hóa hình không lâu, nhận nó làm chắt chắt chắt gái của mình. Sau đó, lão giao cho tôi nhiệm vụ hộ tống chắt chắt chắt gái của lão tới Khang Thành gặp Yêu vương, nhờ Yêu vương sắp xếp cho chắt chắt chắt gái của đi học."
Phàn Thần nhíu mày, ra là lão rùa còn có chắt gái~~
"Thế sao cậu muốn học cách phân loại rác?" Mễ Uyển vẫn chưa nghe được nguyên nhân Cá Mập yêu muốn học cách phân loại rác.
"Tôi có một khả năng trời phú là giao tiếp với các loài động vật biển, truyền đạt thông tin cho tụi nó, thời gian còn kéo dài được rất lâu." Đa số yêu tộc đều có thể giao tiếp với những động vật trong cùng loài của mình, nhưng việc này chỉ mang tính nhất thời, nói cách khác, lúc bạn truyền đạt thông tin, tụi nó hiểu bạn muốn tụi nó làm gì, nhưng khi bạn đi rồi, tụi nó sẽ quên ngay chuyện bạn vừa nói. Thế nhưng, Cá Mập yêu lại có khả năng khiến những sinh vật biển bình thường nhớ rõ một việc trong thời gian dài.
"Lão Rùa muốn cậu lên bờ học cách phân loại rác, sau đó truyền đạt lại vào não bộ của đám sinh vật biển, để tụi nó biết thứ nào có hại, sẽ tránh đi?" Phàn Thần đoán.
"Đúng vậy!" Cá Mập yêu nhìn Phàn Thần với vẻ tán dương, quả nhiên, vẫn là Yêu tộc chúng ta thông minh hơn.
"Lão Rùa thông minh thật, làm thế, tỉ lệ tử vong của sinh vật biển sẽ giảm đi đáng kể." Mễ Uyển thầm bội phục, tiếp đó, cô lại nghĩ đến một việc: "Thế chắt chắt chắt gái của lão Rùa đâu?"
Từ đầu tới cuối cô chỉ thấy mỗi Cá Mập yêu, không thấy Rùa yêu.
Có tin lão Rùa trồi từ đáy biển lên giết chết cậu không!
"Khụ, kỳ thật chuyện này cũng không thể trách tôi. Lão Rùa đặt ký hiệu dẫn đường trên mai rùa con, bơi được một nửa thì tôi bị đau răng. Hai người không biết đau răng khổ cỡ nào đâu, muốn chết luôn ấy. Tôi chịu không nổi nên quyết định dùng thuật pháp giúp mình chìm vào giấc ngủ. Ai ngờ lúc tỉnh lại, bé rùa đã mất tăm." Cá Mập yêu lại nói: "Nhưng không sao, trên mai của cô bé có ký hiệu dẫn đường, không lạc được đâu, chắc giờ đã đến Khang Thành rồi."
"Cậu bị đau răng?" Phàn Thần nhìn cái đầu thật lớn của Cá Mập yêu.
"Đúng vậy, không biết bị sao nữa, đau buốt cả óc." Cá Mập yêu than thở.
"Hẳn là sâu răng rồi." Phàn Thần nói.
"Anh trai chữa được không?" Cá Mập yêu hân hoan nhìn Phàn Thần, đối phương biết nguyên nhân bệnh, hẳn sẽ biết phải chữa thế nào.
Mễ Uyển nhìn Phàn Thần với vẻ ngạc nhiên. Tuy lúc thường Phàn Thần cũng tốt tính, nhưng đâu tốt đến mức này. Lại còn chủ động chữa răng sâu giùm Cá Mập yêu?
"Được hả?"
"Được, cậu đừng nhúc nhích."
"Tôi đứng im, đứng im. Cảm ơn nhiều."
Nụ cười của Phàn Thần càng thêm sáng lạn, anh bước tới vài bước, nhảy lên tung một cước đá thẳng vào cằm Cá Mập yêu. Cá Mập yêu hét lớn một tiếng, cơ thể to lớn bay thẳng ra sau, rơi 'tõm' xuống nước, một nhúm máu bay vọt lên không trung, lẫn trong đó còn có một cái răng.
"Xong!" Phàn Thần bình thản thu chân.
Cho cậu quấy rầy buổi hẹn của tôi, cho cậu chọc bạn gái tôi không vui, cho cậu làm lạc mất Rùa con.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]