Chương trước
Chương sau
Edit: SCR0811

Biển hoa vô tận như một bức họa xinh đẹp đang cuộn tròn, chậm rãi được mở ra, bao trùm cả bãi cỏ xanh, lướt ngang qua từng con vật.

"Chíp chíp"

"Grừ"

"Chít chít"

Cả khu rừng trở nên náo nhiệt, cảm giác này còn khiến bọn thú thấy thoải mái hơn trận gió hồi lập xuân.

"Giỏi lắm!" Hươu sao ở cách đó không xa đang chơi đùa với chim Hoàng Oanh, cảm nhận được sự thay đổi đến từ chung quanh, cô ngạc nhiên xoay người, nhìn hai người đang hôn nhau giữa biển hoa.

"Gầm" Gia đình gấu đen xuất hiện bên cạnh Hươu sao, chúng nó tìm tới là do tò mò với sự thoải mái khác thường này. Lát sau, gia đình báo đen cũng tới, theo sau còn có những loài động vật khác, chúng nó đều bị hấp dẫn bởi cảm giác ấm áp này.

"Âu" Gấu con kêu lên một tiếng. Hươu sao biết nó đang hỏi ba mẹ, hai người kia đang làm gì.

"Âu âu" Gấu đen nhỏ giọng trả lời.

"Đang giao phối"

"Âu" Gấu con gật đầu ra vẻ đã hiểu. Nó như cảm nhận được mùa xuân đang về, tiếc là nó vẫn còn nhỏ, phải thêm vài năm nữa mới đến tuổi tìm gấu cái giao phối.

"Chíp chíp" Mấy con chim đậu xuống trên người Hươu sao cũng nhỏ giọng trao đổi.

Thì ra đây là cách giao phối của con người.

"Chíp chíp" Động tác không giống của chúng ta.

"Chíp chíp" Hình như cũng không đẻ trứng.

Giao phối là bản năng của động vật, đám thú vật không hề thấy chuyện này có gì là thẹn, tụi nó thản nhiên thảo luận, thảo luận tưng bừng, khiến Phàn Thần nghe mà đỏ bừng cả mặt, lại chẳng thể làm gì. Anh chưa từng thấy khả năng nghe được tiếng nói của vạn vật có gì là không tốt, cho tới lúc này.

"Ừm~" Mễ Uyển đang mê man bỗng cảm nhận được điều khác thường, sao cô lại nghe thấy tiếng kêu của dã thú? Dã thú phải ở trong rừng mới đúng chứ? Chẳng lẽ mình tỉnh mộng rồi?

Không được, phải cố thêm chốc nữa, mình vẫn chưa cởi quần áo mà.

Khoan đã, sao mình phải tiếc nuối vì chưa cởi quần áo?

Mễ Uyển chậm rãi mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, tay nắm chặt tay, môi dán chặt môi, cảnh tượng giống với trong giấc mơ của cô, chỉ khác ở chỗ, Phàn Thần trước mặt sắc mặt ửng hồng, không có dáng vẻ tà mị như cảnh trong mơ mà nhiều thêm vài phần ngượng ngùng. Quan trọng nhất là... Phàn Thần trước mắt.. anh ta... anh ta mặc quần áo!!!

Vậy nên, tình huống hiện tại là sao đây...

"Khụ... tỉnh rồi." Phàn Thần biết Mễ Uyển lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, dù không nỡ nhưng anh biết mình không thể tiếp tục duy trì tư thế này được nữa. Anh khẽ dời tầm mắt của mình đi, chống tay xuống đất toan đứng dậy, nhưng vừa cử động, cả cơ thể đã bị kéo ngược trở lại.

Phàn Thần cúi đầu nhìn xuống, Mễ Uyển ngửa đầu nhìn lên, sau đó họ đồng thời phát hiện, hai cái tay trông thanh mảnh nhưng lại cực kỳ có sức đang bấu chặt hai bên vai của Phàn Thần.

Cái tư thế khỉ gì thế này? Lẽ nào là mình ép buộc Phàn Thần?

"Khụ... buông tay." Giọng của Phàn Thần cực kỳ giống với gái nhà lành đang vừa xấu hổ lại vừa hoảng sợ.

"À, à à~~" Mễ Uyển cuống quít buông tay. Trong nháy mắt, Phàn Thần đứng phắt dậy, vội vã sửa quần áo có phần nhăn nhúm của mình.

Tiếp đó, Mễ Uyển cũng ngồi dậy. Lúc này cô vẫn còn đang lơ mơ, hoặc có thể nói, cô không muốn tin những thứ này là sự thật. Tuy nhiên, khi nhìn quanh bốn phía, cô phát hiện dù là bãi cỏ hay tảng đá, hay đám thú đang ngồi xổm cách đó không xa, đều đang minh chứng rõ ràng cho việc cô đã tỉnh.

Cho nên, vừa nãy cô thật sự ép buộc Phàn Thần, lại còn ở một nơi đồng không mông quạnh?

Khoan đã, việc này không phải lỗi của cô, là lỗi của Phàn Thần trong mơ kia, là do Phàn Thần trong mơ buộc mình XXX, nên mới tạo ra cớ sự này. Đúng, đúng vậy, chính là như thế...

Lúc này, ánh mắt của Mễ Uyển không cẩn thận lia tới Hươu sao đang nổi bần bật giữa đám động vật. Hươu sao vừa nháy mắt một cái, người nào đó vừa thông qua quá trình tự an ủi, bỗng chốc như bị sét đánh.

Đùng!!

Cô nhớ ra rồi, cô xin một đóa hoa ước nguyện từ chỗ Hươu sao, ước mình sẽ mơ một giấc mơ đẹp, tiếp đó thì chìm vào giấc ngủ. Cho nên những chuyện xảy ra vừa nãy đều là giấc mộng của mình? Nhưng loại mộng này đẹp chỗ nào? Chẳng lẽ tận sâu trong thâm tâm mình, cô vẫn luôn hối hận lần ấy mình đã không cùng Phàn Thần XX, nên mới...

"Aaaa..." Mễ Uyển càng nghĩ càng muốn chết, cô hét to một tiếng, kích động đập đầu vào một gốc đại thụ.

"Ầm ầm ầm~~" Mấy tiếng động vang lên liên tiếp, độ mạnh đủ để hoa trên cây rơi xuống hơn nửa.

"Uyển Uyển" Hành động của Mễ Uyển khiến Phàn Thần hoảng hốt. Không kịp màng đến sự ngượng ngùng, anh bước nhanh tới, giơ tay kéo Mễ Uyển lại, không cho cố tiếp tục tự làm đau mình.

"Anh đừng cản tôi, giờ tôi chỉ muốn chết..." Mễ Uyển sao còn mặt mũi mà đối diện với Phàn Thần, cô chỉ muốn đập đầu để bình tĩnh lại.

"Em..." Sắc mặt của Phàn Thần trở nên khó coi, cùng lúc ấy, hoa cỏ xung quanh anh cũng mất đi sinh khí, đồng loạt rũ đầu, tuy chưa đến mức héo khô nhưng đã như tàn hoa bại liễu.

"Em đừng như thế, chúng ta..." Phàn Thần định nói, chúng ta có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng môi mấp máy vài lần vẫn không nói được thành câu.

Phàn Thần chỉ nghĩ là Mễ Uyển đang ngượng ngùng, hoặc giả cô vẫn chưa sẵn sàng nói chuyện yêu đương với yêu tộc, bởi vì từ những tin tức thám thính ở chỗ Sóc con, anh cảm thấy kỳ thật Mễ Uyển cũng thích mình. Vậy nên, trong khoảng thời gian này, tuy anh rất mong Mễ Uyển có thể đồng ý, nhưng cũng không đến mức quá sốt ruột. Ấy vậy mà, lúc này đây, khi bọn họ cuối cùng đã có chút tiến triển, Mễ Uyển lại hối hận đến mức muốn tự sát?

Là tại mình đoán sai, hay do linh trí của Sóc con chưa đủ, hiểu nhầm ý của Mễ Uyển, kỳ thực Mễ Uyển không có chút hảo cảm nào với anh.

"Đại nhân, đại nhân" Bỗng nhiên, một giọng nói lo lắng không ngừng gọi Phàn Thần.

Yêu vương đại nhân đang gặm nhắm cơn thất tình miễn cưỡng lấy lại tinh thần: "Chuyện gì?"

"Đại nhân, hoa sắp rụng hết rồi..." Mắt Hươu sao đầy vẻ đau lòng, khó khăn lắm cả khu rừng mới nở được đầy hoa, đẹp đến cỡ nào chứ. Sống ở đây đã lâu, cô chưa bao giờ được nhìn thấy khu rừng đẹp đến vậy, cô không muốn để chúng phải rụng đi. Hơn nữa, dáng vẻ vừa nãy của đại nhân cũng ủ rũ hệt như đám hoa trên đất.

"Xin lỗi" Phàn Thần nhìn đám hoa chung quanh, anh biết tụi nó đều bị ảnh hưởng từ nỗi buồn của anh nên liền cố gắng dằn cảm xúc trong người lại, không để đám hoa cỏ tiếp tục bị ảnh hưởng từ anh, nhưng muốn tụi nó nở lại lần nữa thì chắc là không được.

Hươu sao nhìn hai người với vẻ hoài nghi, người lộ vẻ mất mác, người lại ra chiều sầu não, vì sao cả hai đều không vui? Chẳng lẽ hoa ước nguyện của mình không linh nghiệm? Không xong rồi, nếu không linh, sau này cô không thể tùy tiện tặng người khác được.

"Uyển Uyển, cô có mơ thấy mộng đẹp không?" Hươu sao hiếu kỳ hỏi.

"!" Mễ Uyển vẫn đang muốn đập đầu cho tỉnh đột ngột đứng hình, không dám quay đầu nhìn Hươu sao.

Đừng nhắc mộng đẹp gì với tôi nữa hết, giờ tôi chỉ muốn chết!!

Hươu sao thấy Mễ Uyển không trả lời, gấp gáp bước tới vài bước, cụng nhẹ đầu mình vào người cô, nhắc cô trả lời: "Uyển Uyển, cô có mơ thấy mộng đẹp không?"

Mễ Uyển đã không còn nghe được lời Hươu sao nói nữa, ngay khi Hươu sao cụng vào người mình, trong đầu cô bỗng hiện lên cảnh tượng trong mơ vừa nãy.

"Xem kỹ năng đặc biệt của tôi đây, hươu con đụng bậy!" Tiếp đó, tia sáng lóe lên.

Không được! Không được! Lồng ngực bỗng nảy liên hồi, như có nai con đang nhảy loạn. Mễ Uyển ôm ngực, thầm than: Hươu sao à, chẳng lẽ cái kỹ năng đó của cô không phải chuyện cười lạnh mà là thật?

"Mộng đẹp?!" Ngược lại, Phàn Thần nhạy cảm bắt được trọng điểm trong câu nói của Hươu sao.

"Ừ" Hươu sao gật đầu trả lời: "Vừa nãy Uyển Uyển ước có thể mơ một giấc mơ đẹp, tỉnh lại sẽ biết ngay là hoa của tôi có linh nghiệm hay không."

Phàn Thần kinh ngạc mở to mắt, tiếp đó trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Năng lực chúc phúc của Hươu sao được tạo thành ngay dưới mắt anh, tuy nó không đến mức có thể cãi lại mệnh trời, nhưng mấy nguyện vọng nho nhỏ như mơ thấy mộng đẹp lại không có vấn đề gì. Cũng có nghĩa, giấc mơ vừa nãy của Mễ Uyển chắc chắn là mộng đẹp, hoặc là tiềm thức của em ấy tự cho nó là mộng đẹp. Nghĩa là...

"Uyển Uyển" Trong đôi mắt của Phàn Thần lần nữa thắp lên tia sáng, anh nắm lấy vai Mễ Uyển, muốn cô phải nhìn thẳng vào mình, hỏi thẳng: "Vừa nãy em mơ thấy cái gì?"

Mễ Uyển ngẩng mặt lên, ánh mắt lướt qua yết hầu của Phàn Thần, tiếp đó nai con trong ngực càng nhảy dữ hơn.

Chết rồi! Chết rồi! Sao lại giống y đúc trong mộng thế này? Rõ ràng Phàn Thần trong hiện thực không có cởi quần áo mà! (Tác giả: Có ai mặc quần áo che luôn yết hầu không?)

"Uyển Uyển, nói cho anh nghe!" Chất giọng của Phàn Thần thêm đôi phần cứng rắn, từng chút từng chút, như hòa làm một với Phàn Thần trong mơ.

"Tôi... tôi..." Mễ Uyển hít sâu một hơi, ôm tâm trạng ra chiến trường ngẩng phắt đầu lên, nói: "Tôi có thể đập đầu vào cây một lát cho bình tĩnh rồi mới nói tiếp được không?"

"..." Phàn Thần.

"..." Hươu sao.

"Xì!" Tiếng cười khẽ bật ra từ khóe miệng của Phàn Thần. Anh buông đôi tay đang nắm vai Mễ Uyển ra, gật đầu đồng ý: "Được, nhưng mà... anh cũng là cây, nếu em muốn đập đầu, cứ đập vào anh đi." Dứt lời, anh mở rộng vòng tay, tư thế chào đón.

Mễ Uyển giật mình, cảm thấy câu này sai sai, nhưng lại không bắt bẻ được, bởi vì bản thể của Phàn Thần đúng là cây.

"Đến đây đi." Phàn Thần mời mọc.

Mễ Uyển cắn chặt răng, đâm đầu vào ngực Phàn Thần. Một tiếng rên nhỏ như muỗi truyền tới từ ngực Phàn Thần: "Em đồng ý."

Đầu ngón tay Phàn Thần run lên, hai tay siết chặt cô gái trong lòng, xác nhận lần nữa: "Đồng ý chuyện gì?"

"Yêu đương" Lại là mấy tiếng lí nhí nhỏ như muỗi kêu, trong giọng nói còn lẫn nét xấu hổ và luống cuống.

"Được" Khóe miệng Phàn Thần không thể kiềm được mà cong lên, nhưng anh vẫn chưa hỏi xong: "Vậy giờ có thể nói cho anh biết, vừa nãy em mơ cái gì không?"

Sau khi nói ra một câu đồng ý nói chuyện yêu đương với anh, nỗi xấu hổ và ngượng ngập của Mễ Uyển cũng trôi đi hơn nửa. Giờ nghe Phàn Thần hỏi lại, cô cũng không còn cảm giác khó thể mở miệng như vừa nãy. Cô ho nhẹ một tiếng, ngẩng mặt lên, giọng cũng lớn hơn một ít: "Không có gì, chỉ... chỉ là... giống với vừa nãy em làm với anh."

Mễ Uyển cô, từ trước đến nay luôn là một cô gái tốt dám làm dám nhận.

Phàn Thần trong mơ lúc đó đang cúi đầu muốn hôn cô, cô vừa mở mắt, không hiểu sao Phàn Thần ngoài đời thực lại có tư thế y hệt trong mơ, đầu óc cô không tỉnh táo, liền... xảy ra chuyện đó. Kỳ thật, muốn trách phải trách lúc đó hai người cách nhau quá gần, cô mới chỉ kịp để ý tới mặt Phàn Thần, nếu cách xa thêm một chút thì cô đã có thể phát hiện Phàn Thần trong hiện thực không hề cởi quần áo, hơn nữa, xúc cảm cũng không giống...

Xúc cảm? Mễ Uyển bất giác nhớ lại. Lúc đó mình có cảm giác gì ta? Hình như... khá tốt?

Phàn Thần cười cười, vô cùng hài lòng với đáp án này, đang định nói thêm gì đó để xúc tiến tình cảm của hai người vừa mới xác nhận quan hệ, Hươu sao đứng cạnh bỗng chen lời.

"Tôi biết, giấc mơ đẹp của Uyển Uyển là giao phối với đại nhân!"

Phàn Thần thầm kêu "Không xong rồi!". Anh biết Hươu sao đã bị đám thú vật kia đầu độc, sợ Mễ Uyển nghe được sẽ thẹn quá thành giận, đang định giải thích vài câu, bỗng thấy sắc mặt của Mễ Uyển thay đổi 180 độ: "Hươu Ước Nguyện, cô có thể xem trộm giấc mơ của tôi?!"

"Tôi không có, là bác Gấu đen nói. Họ nói vừa nãy cô và đại nhân đang giao phối. Với lại, tôi không phải Hươu Ước Nguyện, tôi là Hươu Tâm Nguyện."

Bác Gấu đen? Mễ Uyển quay đầu một cách khó khăn, nhìn sang đám động vật đang vây thành vòng tròn ngồi phía xa xa, lại liên tưởng tới câu nói của Hươu Ước Nguyện, Mễ Uyển không cách nào xem chúng nó là những con vật bình thường được nữa. Vậy nghĩa là, vừa nãy... cô bị rình coi?

"Hahaha..." Phàn Thần không nhịn được nữa, anh cúi gập người, dựa cả vào người Mễ Uyển, bật cười không ngừng. Theo tiếng cười ngày càng lớn của anh, Hươu sao phát hiện đám hoa héo rũ lúc nãy không biết từ lúc nào đã bừng bừng trở lại, từng nhanh lay động, hương hoa tỏa ra khắp chốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.