Ta sai lầm rồi.
Ta nghĩ đến, cái ngươi muốn, là đánh nát tôn nghiêm của ta; nhưng nguyên lai thứ ngươi muốn, là làm ta mất đi tất thảy.
Ngươi không chỉ phá hủy tự tôn của ta, cũng đập vỡ linh hồn ta.
Ngươi không từ thủ đoạn, lãnh huyết vô tình, làm cho ta hiểu được rõ ràng—-ta chẳng qua chỉ là món đồ chơi của ngươi mà thôi.
Ta không đủ ngoan độc bằng ngươi, vì đứa nhỏ đó thực sự rất giống Tuyết…
Cho nên ta, không thể thờ ơ.
Trận chiến này ngươi thắng, ta—thua.
Trò chơi đã đến cuối, thắng thua đã phân rõ; ta đã nhận thua, ngươi cũng nên chán đi.
Như vậy, ngươi quyết định sao? Kết cục của ta là sống? là chết?
Xin ngươi, cho ta mau chóng kết thúc đi.
Tuyết lạc đông tẫn, xuân đến hoa khai, bốn mùa lần lượt thay đổi không ngừng không nghỉ.
Ở nơi đây, nơi mà Thương Minh Tương được coi như chúa tể, đây có lẽ là điều duy nhất y không thể đổi khác!
Gió nhè nhẹ thổi, lạc anh rực rỡ. Anh đào tháng ba, cánh hoa dài mảnh, hơi hơi phiếm hồng; từng cánh hoa trắng theo gió thổi buông rơi xuống nền đất, trải rộng thành một biển hoa, đẹp đến độ khiến lòng người không khỏi say mê, luyến tiếc vẻ đẹp chóng tàn.
Lâu Thế Tuần vẫn như trước dựa vào lan trụ, không nói gì ngồi trên hành lang gấp khúc ở Đông uyển, đối mặt một mảnh hoa cảnh diễm lệ, tâm tư sớm bay đến nơi nào.
Thương Minh Tương trở về trong cái lạnh giá của tháng mười hai, lại vào tháng hai khi mùa đông qua đi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-khat/130407/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.