Văn Chiêu lúc nhỏ cũng biết mình kỳ thực là một hài tử không trọn vẹn, không biết nói chuyện, vĩnh viến cũng không thể mở miệng. Người của Thiệu gia đông đảo, Văn Chiêu mặc dù la đích tôn con trưởng, thế nhưng con thứ lớn hơn hắn có rất nhiều, bởi vì không biết nói chuyện mà bị người bắt nạt cũng không có chỗ khóc kể.
Dần sần Văn Chiếu thích vẽ vời, khi vẽ hắn có thể nói hết tâm tình của mình, nói hết trái tim cô độc của mình. Hắn yêu thích phác họa yêu thích bột nước, dùng màu sắc ấm áp đi vẽ hình ảnh ấm áp, mang theo một cỗ bi thương. Kỳ thực rất nhiều người cười lên đều là cay đắng, nhưng vui sướng mang theo bi thương càng thêm mê người càng thêm làm cho người ta khó có thể quên, mỉm cười mang theo bi thương càng khiến người ta ghi tạc trong lòng.
Dùng sắc thái sặc sỡ bút pháp ấm áp đi phác họa từng giọt nhỏ trong cuộc sống, mỗi bức tranh đều có chuyện xưa của chính mình, mỗi bức tranh đều có cảm tưởng nho nhỏ của chính mình. Trong đời có nhiều người tới tới đi đi như vậy, không nhất thiết phải ghi khắc ai, nếu như có thể, dùng bút vẽ ghi chép xuống, khi nhìn thấy trong lòng sẽ có từng tia từng tia ấp áp, đúng là từng đốm ánh sáng trong đêm tối, từ từ chiếu sáng lên.
Đã nghĩ cùng người khác ở chung, luôn có mấy người như vậy, ngươi chỉ cần một chút liền biết mình với hắn là cùng một loại người. Có mấy người, vĩnh viễn mang theo ngây thơ nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-huu/1486184/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.