Triệu Gia luôn nhớ tới mùa đông mà Tiết Tĩnh Chi trở về kia, Tĩnh Chi một thân áo lông cừu màu nâu, người bình thường mặc có chút mập mạp mà hắn vẫn là ôn nhu lỗi lạc như vậy. Chính mình một thân áo bông màu xanh nhạt, nắm một cái đại đao chuôi đen, phía sau là đầu gỗ bị tước thành mảnh vỡ, nhìn khuôn mặt điềm đạm của Tiết Tĩnh Chi liền có một chút tự ti không rõ. Tuyết trắng đầy trời, chim nhạn đã bay về phía nam từ lâu, thân đao dần dần phủ đầy hoa tuyết. Hai người trong lúc đó là trầm mặc lan tràn, chỉ đợi một điểm tinh hỏa nổ tung hoàn toàn sự tĩnh mịch này.
Một âm thanh lanh lảnh vỡ tan vang lên, Triệu Gia nghe thấy tiếng nhìn lại, chỉ thấy một khối ngọc bích tốt nhất đã nứt thành vài miếng, màu ngọc ngăm đen hòa quyện vào trong chuỗi ngọc lớn màu hồng.
“Làm sao lại không để ý đến ta?” Tiết Tĩnh Chi cười mở, giống như ánh trăng ôn nhu trong đêm tối, khiến người ta chợt cảm thấy tươi đẹp, khiến cho lòng người rung động. Triệu Gia ngẩn ra, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ta cho rằng ngươi không muốn để ý đến ta.” Tiết Tĩnh Chi sắc mặt lạnh lẽo, nhìn Triệu Gia một chút: “Há, chẳng trách ta phải làm vỡ đồ vật ngươi mới để ý đến ta đúng không.”
Sắc mặt của Triệu Gia ngưng lại, rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt kiêu căng khó thuần phục, tâm tính thiếu niên của Tiết Tĩnh Chi như vậy. Khuôn mặt của Triệu Gia bỗng nhiên thoảng qua một đạo hàn quang sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-huu/1486181/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.