Tôi nghe thấy cửa chính mở rồi đóng, nhưng không rời mắt khỏi quyển sách.
“Xin lỗi em về muộn. Nick. Anh nhận được tin nhắn không?”
“Có.” Tôi gỡ cặp kính ra, xoa mắt vài giây, rồi lại đeo lên.
Tiếng giày vứt xuống sàn; tiếng chùm chìa khóa kêu leng keng trên mặt bàn cạnh cửa. “Em thấy tồi quá.” Cậu ta nói vọng ra từ nhà tắm. “Bảo anh đến rồi lại làm việc tới tận đêm.”
“Thoải mái đi, Riley.” Tôi gõ vài thứ vào laptop. “Chỉ cần yên tĩnh thì học ở đâu cũng được.”
“Giá mà anh ở đó.” Cậu vừa nói vừa đi vào phòng ngủ.
Câu nói ấy khiến tôi chú ý. Tôi ngồi thẳng dậy và ngước lên. “Tệ đến thế cơ à?” Quen thói, tôi kiểm tra e-mail xem có ai cuống cuồng viết thư cho tôi không. Dù tôi đã đi học cả ngày được sáu tháng rồi, tôi vẫn thường cố vấn cho công ty khi cần.
Tiếng cười trầm trầm vang quanh tôi. “Không, Melanie giải quyết đâu vào đấy hết.” Cậu ta cúi người ôm tôi từ đằng sau. “Chỉ nhớ anh thôi.”
Tôi lướt dọc cánh tay đang vắt ngang ngực mình rồi lại học tiếp.
Cậu ta đặt một nụ hôn lên cổ tôi; tôi lật sách. Cậu ta cọ môi ngang má tôi; tôi mở bảng tính để chắc chắn rằng mình đã hiểu được kiến thức hôm nay học trong lớp. Cậu ta kéo răng qua vành tai tôi; tôi rên rỉ.
“Riley.” Tôi ngửa cổ. “Cậu bảo nếu tôi đến, cậu sẽ để tôi học.”
Cậu ta khựng lại, cười tà ác. “Em tưởng em nói dối trắng trợn lắm cơ.”
Kiên trì không bỏ cuộc, tôi tiếp tục tập trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hoi-mot-doi/111516/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.