Tôi ngồi ở sofa nhìn Greg làm việc trên bàn. Cả hai đồ đạc ấy đều giống hệt cái trong văn phong của tôi. Đó là lý do tôi chọn chúng. Ngày trước, tôi copy tất cả từ anh ta.
Greg vẫn dán chặt mắt vào màn hình, tay gõ lia lịa. “Cậu không có việc để làm à?”
“Có chứ.” Tôi trả lời, quan sát anh ta. “Nhưng…”
Anh ta dừng tay và ngước lên. “Cậu làm gì ở đây hả, Nick? Tôi đã để cậu yên rồi. Chẳng phải cậu muốn vậy sao?”
Tôi nhớ anh. “Biết đâu hôm nay chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau.”
“Tại sao?”
Tôi nhăn mặt. “Tôi tưởng chúng ta là bạn.”
“Tôi đã làm tổn thương cậu.”
“Đúng thế.”
“Và cậu vẫn muốn làm bạn?”
“Anh không cố ý làm tôi tổn thương, và tôi không biết chuyện chúng ta hẹn hò. Cả hai đều chẳng ra gì. Có thể coi là tổn thất song phương rồi bỏ qua tất cả không?”
Miệng anh ta nhếch lên. “Nếu cậu không ngại ăn trưa muộn. Có lẽ tôi sẽ xếp được lịch.”
Thở phào, tôi đứng dậy. “Hai giờ nhé?”
Anh ta cầm bút lên và ghi lại. “Được rồi.”
Lông mày tôi nhướn lên. “Tôi chẳng bao giờ hiểu được mấy cái ghi chú trên giấy của anh cả. Chỉ tổ phí thời gian, vì anh có quên gì đâu.”
Greg quăng cho tôi một cái liếc mắt trêu chọc. “Vừa mới làm bạn lại được năm giây mà cậu đã cười nhạo tôi rồi à?”
“K-Không, không hề. Nhưng nếu anh phải viết xuống, thì dùng lịch trên máy tính có tiện hơn không?”
“Mực mang tính cá nhân hơn.” Anh ta nói khẽ, đặt bút sang bên cạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hoi-mot-doi/111514/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.