Thường thì tôi yêu các buổi sáng thứ Hai. Tôi yêu công việc. Tôi yêu kiểm tra xem có những dự án mới nào đang chờ. Tôi còn yêu cả các vấn đề nghiêm trọng mà hầu như lúc nào cũng nhảy lên bàn tôi, vì tôi cảm thấy mình đang sống khi có áp lực phải tìm ra giải pháp.
Tôi rửa mặt rồi nhìn vào gương. Là do tôi tưởng tượng hay cấu trúc xương của tôi trông… thanh mảnh hơn hôm thứ Sáu? Tôi giơ tay, vuốt dọc theo xương gò má, tới xương hàm. Theo những gì tôi đọc, Omnifluvac không gây ra những tổn thất xương có hại cho sức khỏe, nhưng mà tụt mất ba inch thì làm sao mà coi là khỏe mạnh cho nổi chứ?
Mắt tôi có vẻ to ra, càng nhấn thêm nét mềm mại, được cái cơ thể teo đều. Trong cái rủi có cái may, tôi tự nhủ. Trông cứ như tôi vốn đã nhỏ bé thế này rồi.
Thận trọng, tôi cạo râu, từ tốn quen dần với cảm giác cầm cái dao cạo to hơn tay mình. Tôi xoay xở làm xong mà không cắt mặt phát nào, nghĩa là ổn.
Đêm qua tôi đưa gần như cả tủ quần áo cho Mrs. Everley. Tôi đã nói chuyện với bà một lúc, ăn bánh quy chocolate, rồi về phòng nghỉ ngơi một chút. Cuối cùng tôi ngủ thâu đêm, và bây giờ thì lại quá sớm để gõ cửa phòng bà. Không nỡ đánh thức một người hiền lành sau bao nhiêu thứ bà ấy làm cho tôi, nên hôm nay tôi sẽ mặc thường phục đi làm.
Ít nhất thì cái quần cũng vừa.
Thở ra từ từ, tôi thay đồ, thu xếp các thứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hoi-mot-doi/111509/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.