Sau gần 5 tiếng đồng hồ cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, các y tá, bác sĩ trong phòng lần lượt bước ra, mặt ai cũng tràn đầy mệt mỏi. Thấy cửa phòng phẫu thuật đã mở, Bách Ảnh Quân không kịp suy nghĩ gì nhiều mà ngay lập tức đứng bật dậy. Anh lao nhanh đến trước mặt bác sĩ Chu, hai tay túm chặt vai ông hỏi:
- Chú Chu, Giai nhi... cô ấy sao rồi?
Vị bác sĩ trung niên với gương mặt hiền từ đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh trấn an rồi kéo khẩu trang xuống nói:
- Vợ con không sao! May mà đưa đến đây kịp lúc không thì sẽ rất nguy hiểm.
Nghe đến đây, Bách Ảnh Quân buông lõng tay rồi thở phào nhẹ nhõm. Ngay khi nghe thấy cô không sao tảng đá nặng trong lòng anh như được gỡ bỏ.
- Tình hình vợ con thế nào rồi chú?
- Vợ con không sao, đã vượt qua cơn nguy hiểm. Tuy nhiên cần ở lại bệnh viện tiếp tục theo dõi.
- Tình trạng cô ấy có nghiêm trọng không chú?
- Tình trạng bệnh nhân quả thật có hơi nghiêm trọng. Lúc được đưa vào đây vợ con đã mất quá nhiều máu, trên dưới khắp người đều có vết thương, đầu còn bị va đập mạnh. Căn cứ vào tình trạng có thể thấy trước lúc vào đây con bé đã bắt đầu có dấu hiệu hôn mê, đầu ốc mơ màng không tỉnh táo hơn nữa chú phát hiện lưỡi của bệnh nhân có vết cắn, có lẽ do muốn chống cự nên đã tự cắn lưỡi mình.
Từng lời nói của bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hoi-cuoi-lieu-kip-noi-yeu-em/2907625/chuong-25.html