Chương trước
Chương sau
Cộp cộp cộp

Tiếng bước chân dồn dập vang lên trên dãy hành lang dài phá tan đi sự tĩnh lặng giữa màn đêm tăm tối. Trên con tàu bây giờ là hình ảnh 5 người vội vàng bước đi trên hành lang vào đêm muộn.

Tên phục vụ dẫn cả bốn người đến trước một căn phòng rồi xoay người cúi đầu ra vẻ kính cẩn:

- Tiểu thư, Bách tổng đang ở trong phòng này.

Hạ Di Giai nghe thế thì khẽ gật đầu, cô đi lên đứng sát cửa phòng rồi xoay lại nhìn 3 cô cậu em chồng nói:

- Chắc Ảnh Quân say lắm rồi, lát nữa vào trong mấy đứa giúp chị dìu anh về phòng nhé.

Bách Ảnh Quyền, Bách Tĩnh Ngưng, Bách Mỹ Tranh nghe vậy thì đồng loạt gật đầu đồng ý, Hạ Di Giai sau khi đã nhờ vả xong thì vẻ mặt hài lòng đưa tay vặn mở nắm rồi đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt cô lúc này là cảnh tượng kinh hoàng không thể diễn tả. Bách Ảnh Quân đang trong tình trạng cởi trần nằm say khướt trên giường bên cạnh anh là Du Mẫn Hoa trong chiếc áo ngủ gợi cảm với bộ dạng xộc xệch.

Sự thật trước mắt khiến Hạ Di Giai không thể nào chấp nhận, cô bàng hoàng nhìn về phía chiếc giường nơi đang có cặp đôi say giấc ngủ kia nước mắt lăn dài trên gò má. Không chỉ mình Hạ Di Giai kinh ngạc mà cả 3 người em chồng của cô sau khi thấy anh cả của mình trong tình trạng kia thì cũng trợn tròn mắt.

Hiểu được độ thậm tệ của tình hình hiện tại Bách Tĩnh Ngưng và Bách Mỹ Tranh bước vội đến cạnh Hạ Di Giai rồi choàng tay ôm vai cô an ủi. Hai cô bé lau nước mắt cho cô rồi đồng loạt nhìn sang Bách Ảnh Quyền ra hiệu. Hiểu ý em gái, Bách Ảnh Quyền lập tức bước lên chắn trước mặt Hạ Di Giai lớn tiếng hỏi:

- Các người đang làm gì vậy?

Vì bị đánh thuốc mê nên Bách Ảnh Quân vẫn nằm im thin thít còn Du Mẫn Hoa thì khẽ nhếch miệng cười rồi vờ như không biết chuyện gì từ từ ngóc đầu dậy hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Du Mẫn Hoa ngồi dậy nhìn sang phía bên cạnh thấy Bách Ảnh Quân đang nằm kế bên thì bắt đầu diễn xuất. Cô ta kinh ngạc đưa tay lên che miệng mình nhìn về phía Hạ Di Giai nói:

- Tôi không biết gì hết, tôi không biết sao A Quân lại ở đây nữa. Hạ tiểu thư đừng có hiểu lầm, chúng tôi không có gì hết.

Ba chữ "Hạ tiểu thư" đã ngay lập tức làm lộ ra dã tâm của Du Mẫn Hoa, vốn dĩ Hạ Di Giai là vợ Bách Ảnh Quân ai ai cũng biết. Du Mẫn Hoa lại trong lúc này gọi cô một tiếng "Hạ tiểu thư" chẳng khác nào đang nói rằng cô không còn là vợ Bách Ảnh Quân nữa. Chỉ riêng điều này cũng đã phản ánh rõ ràng ý đồ bất chính của cô ta.

Đang lúc dầu sôi lửa bổng thế này thì Du Mỹ Lung dẫn ba cô ta Du Hải Dương và mẹ chồng cô Vũ Kiều hiên ngang bước vào phòng. Thấy kế hoạch của mình đã thành công Du Mỹ Lung lớn tiếng:

- Ba, ba nhìn xem Quân ca ca và chị đúng như lời con nói đó. Quân ca ca đã có vợ còn dụ dỗ qua lại với chị Mẫn Hoa vậy chẳng phải để thiên hạ chê cười Du gia chúng ta sao. Dù thế nào hôm nay ba nhất định phải đòi lại công bằng cho chị, bắt Bách gia bọn họ chịu trách nhiệm chuyện này.

Vũ Kiều nghe vậy thì không thể đứng im, bà bước lại gần Hạ Di Giai vuốt lưng cô an ủi rồi nhỏ giọng nói:

- Không sao đâu con, có mẹ đây! Mẹ nhất định đòi cho con công đạo!

Nói rồi Vũ Kiều tháo đôi giày cao gót của mình xuống, bà bước nhanh đến chỗ Du Mẫn Hoa và Bách Ảnh Quân đang nằm rồi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người giáng thẳng xuống mặt Du Mẫn Hoa một cái tát. Tiếng "chát" giòn giã vang lên khiến Du Mẫn Hoa đau đến mức đứng hình, cô ta đơ ra vài giây rồi ôm mặt mình tức giận nhìn về phía Vũ Kiều quát:

- Bác làm cái gì vậy hả?

Như chỉ chờ câu hỏi này Vũ Kiều ngay lập tức híp mắt cười khẩy Du Mẫn Hoa một cái rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Tôi đánh cô đó! Mẹ cô không biết dạy cô thì để tôi dạy, cô chuốc rượu con trai tôi rồi tha nó lên giường mà còn dám ở đây lên mặt với tôi tỏ vẻ cao thượng hả? Con dâu tôi hiền nên nó không nói nhưng Vũ Kiều này thì không như vậy. Bách Ảnh Quân là do tôi sinh ra, cô muốn quen nó phải thông qua sự đồng ý của tôi nhưng xin lỗi trước loại như cô tôi không tiếp!

Du Mẫn Hoa trợn mắt nhìn Vũ Kiều, cô ta cuộn chặt bàn tay khiến móng tay đâm vào da tạo thành dấu hằn lớn rồi nghiến răng lộ ra vẻ mặt không cam tâm hỏi:

- Bà nói gì? Bà nói lại đi!

- Tôi nói cô đó đừng có mà mất dạy, biết bao nhiêu việc tốt không làm sao lại đi cướp chồng người khác?

Nói đoạn Vũ Kiều dừng lại, bà đưa mặt ghé sát vào mặt Du Mẫn Hoa nói nhỏ:

- Cô đừng tưởng tôi không biết cô vì muốn cám dỗ con trai tôi đã làm những gì. Cô cả gan dám yếm con tôi khiến nó và vợ suýt chút nữa là tan vỡ, hại tôi suýt mất con dâu ngoan. Từng chuyện từng chuyện hôm nay tôi sẽ tính đủ!

Nói rồi Vũ Kiểu đứng dậy, trước sự sợ hãi của Du Mẫn Hoa bà xoay lưng đi thẳng về phía Hạ Di Giai rồi đưa mắt nhìn sang con trai thứ hai của mình nói:

- Tiểu Quyền, dìu anh con về phòng!

Bách Ảnh Quyền nghe mẹ nói thế thì vội gật đầu rồi bước lên phía trước nhưng chưa kịp bước thì đã bị bàn tay của Hạ Di Giai ngăn lại. Trước sự khó hiểu của mọi người Hạ Di Giai đưa tay lau đi dòng nước mắt trên mặt rồi mỉm cười nhìn về phía Du Mẫn Hoa lên tiếng:

- Ông xã, đến lúc anh nên tỉnh dậy rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.