Chương trước
Chương sau


Giọng nói nghẹn ngào vang lên trong căn phòng im lặng, mắt Bách Ảnh Quân lúc này đã ửng đỏ, khóe mắt anh rưng rưng nhìn chằm vào cô vợ nhỏ đang nằm trên giường không giấu được cảm xúc. Thấy chồng mình khóc khiến Hạ Di Giai rất đau lòng, cô chầm chậm đưa tay chạm nhẹ vào má anh mỉm cười an ủi.

Hai người nhìn nhau một lúc thì Bách Ảnh Quân sực nhớ ra điều gì đó, anh nhanh chóng chạy đi báo với bác sĩ rồi nhờ ông đến xem giúp tình hình của vợ mình. Sau khi bác sĩ nghe xong cũng vội vàng cùng Bách Ảnh Quân đến phòng bệnh của Hạ Di Giai thăm khám.

Kiểm tra một hồi lâu vị bác sĩ cuối cùng cũng khẽ gật đầu rồi vui vẻ mỉm cười nói:

- Bách tổng, chúc mừng cậu!

Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai nghe xong thì thoáng kinh ngạc, anh nhìn vị bác sĩ đang vui vẻ mỉm cười khó hiểu hỏi:

- Bác sĩ chúc mừng về việc gì?

Vị bác sĩ khẽ nheo đôi mắt đã có nhiều vết nhăn, gương mặt vẫn vui vẻ tươi cười đáp:

- Vợ cậu có thai rồi!

Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai nghe vậy thì vô cùng sốc, cả hai trố mắt nhìn nhau như không tin rồi lại nhìn sang vị bác sĩ hỏi lại:

- Có thai? Vợ tôi thật sự có thai rồi?

- Đúng vậy, xem mạch thì vợ cậu có thai chắc cũng được khoảng 6 tuần rồi.

Bách Ảnh Quân lúc này như không giấu được sự xúc động, anh nhìn vợ mình mỉm cười cố gắng kiềm chế sự hạnh phúc trên gương mặt. Nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì như nhớ ra điều gì biểu cảm của Bách Ảnh Quân bỗng tối sầm lại, anh lo lắng nhìn sang vị bác sĩ già hỏi:

- Nhưng sự việc hôm qua khiến vợ tôi bị thương khá nghiêm trọng, không biết nó có ảnh hưởng gì đến em bé không bác sĩ?

- Không sao đâu, vừa nãy bắt mạch tôi thấy tình trạng của cái thai rất tốt. Hơn nữa sức khỏe của vợ cậu cũng đã ổn định nên là hẳn không có vấn đề gì. Nhưng để đảm bảo tôi khuyên hai vợ chồng nên đến khoa sản kiểm tra lại cho chắc ăn.

Nói rồi vị bác sĩ cũng rời đi để lại Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai ở đó. Lúc bấy giờ trong phòng chỉ còn có hai người, Bách Ảnh Quân không kiềm chế được sự hạnh phúc nữa, anh và cô không giấu nổi sự vui mừng mà ôm chầm lấy nhau lặng lẽ rơi nước mắt. Bách Ảnh Quân đưa tay xoa xoa chiếc bụng nhỏ xíu của Hạ Di Giai rồi nhìn cô ân cần bảo:

- Giai nhi, anh không mơ chứ? Ở đây thật sự có một em bé đang được hình thành!

Hạ Di Giai lúc này cũng hạnh phúc không kém, niềm mong ước của hai người cuối cùng cũng thành hiện thực. Cô đặt tay mình lên bàn tay đang xoa bụng của anh mỉm cười nói:

- Anh không mơ đâu ông xã, chúng ta có con thật rồi! Anh và em sắp trở thành ba mẹ rồi!

Niềm vui sướng vỡ òa trong căn phòng nhỏ, sinh mệnh bé nhỏ đến với cả hai vợ chồng trong tình huống không ngờ. Cứ ngỡ sau sự việc ngày hôm qua anh và cô sẽ tạm hoãn lại kế hoạch có con để chú ý bồi dưỡng cho sức khỏe của cô thì ngay lúc này niềm vui lại đến.

Sinh mệnh bé nhỏ đang lớn dần trong bụng Hạ Di Giai cứ như một món quà mà ông trời ban tặng cho cả hai, đối với anh và cô em bé này giống như một phép màu rơi xuống cuộc đời họ. Nó giúp anh và cô được tiếp thêm sức mạnh, mang đến cho hai người một trách nhiệm mới và sẽ giúp hai người học được cách trân trọng, yêu thương cũng như hi sinh nhiều hơn.

1 tiếng sau

Bách Ảnh Quân sau khi biết tin vợ mang thai thì vô cùng cẩn thận, anh lấy chiếc gối rồi kê vào sau lưng Hạ Di Giai để cô ngồi cho thoải mái rồi mới tiếp tục đưa tay sang chiếc tủ cạnh giường lấy ra hộp cháo còn nóng hổi. Bách Ảnh Quân mở nắp múc một muỗng vừa phải rồi ân cần đưa lên miệng thổi cho nguội sau đó mới từ từ đút cho Hạ Di Giai ăn.

Hạ Di Giai nhận được sự chăm sóc của chồng thì vô cùng thích thú, cô ăn một loáng đã hết nửa hộp nhưng lại bắt đầu muốn giả vờ nũng nịu để chọc ghẹo Bách Ảnh Quân. Nghĩ là làm, Hạ Di Giai sau khi ăn được lưng hộp thì muỗng tiếp theo lại không chịu ăn nữa. Cô cau mày xoay mặt sang một bên lắc đầu nói:

- Không ăn nữa đâu, em no rồi.

Bách Ảnh Quân thấy vậy thì lên tiếng dỗ dành:

- Em mới ăn có một nửa thôi mà sao no được. Giai nhi ngoan, ăn thêm một chút nữa thôi!

Mặc cho Bách Ảnh Quân có nói thế nào Hạ Di Giai cũng nhất quyết không ăn nữa, cô nũng nịu nhìn Bách Ảnh Quân phồng má giận dỗi:

- Ông xã không thương em, anh ép buộc em! Có phải anh làm vậy là có mục đích không? Anh muốn dụ dỗ ép em ăn để em mập lên sau đó trở nên xấu xí để anh đi tán tỉnh người phụ nữ khác.

Bách Ảnh Quân nghe vậy thì ngỡ ngàng, anh không hiểu sao cô vợ nhỏ của mình lại có thể có được những suy nghĩ xa vời như thế. Thấy vậy Bách Ảnh Quân liền phì cười, chắc có lẽ do có thai nên cô vợ nhỏ của anh bắt đầu thay đổi tâm tính. Nghĩ thế anh đưa tay nhéo nhéo cái má đang phồng lên như cá nóc của Hạ Di Giai nhẹ nhàng dỗ dành:

- Được rồi, không ép em! Bảo bối ngoan đừng tức giận! Anh sao lại có thể có ý đồ tán tỉnh người phụ nữ khác, anh mãi mãi chỉ có mình Giai nhi thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.