Oe oe oe
Tiếng khóc vang lên trong căn phòng lớn giữa đêm khuya tĩnh mịch chợt khiến Hạ Di Giai giật mình. Cô mở mắt nhìn sang chiếc nôi của con trai mình thì chợt phát hiện ra bóng hình quen thuộc. Bách Ảnh Quân đang đứng bên cạnh nôi cúi người đưa hai tay xuống bế em bé. Anh để Bách Dạ Hành nằm gọn trong một tay rồi dùng tay còn lại vỗ vỗ vào người cậu bé nói:
- Ngoan! Ngoan nào! Đừng khóc nữa!
Thấy cảnh này Hạ Di Giai chợt cảm nhận được sự ấm áp, cô mỉm cười lặng lẽ ngồi dậy đi đến bên cạnh Bách Ảnh Quân. Bàn tay cô đặt lên tay anh dịu dàng nói:
- Ông xã, sao Tiểu Hành khóc anh không gọi em?
Giọng nói của Hạ Di Giai vang lên phút chốc làm Bách Ảnh Quân giật mình, anh xoay người lại nhùn cô nhẹ giọng:
- Giai nhi, em chăm con cả ngày mệt rồi cứ ngủ thêm đi để anh dỗ thằng bé.
- Nhưng anh đi làm cả ngày rồi về nhà lại còn phải thức đêm trông con sao được chứ.
- Em đừng lo, anh không sao! Gần đây ở công ty không có nhiều việc nên anh rất nhàn rỗi.
- Hay để em thức chăm con cùng anh!
- Thôi em ngủ đi! Anh dỗ Tiểu Hành ngủ xong sẽ lên giường ngay.
Nghe vậy Hạ Di Giai cũng không nói thêm gì nữa, cô xoay người trở lại giường tiếp tục ngủ. Trước khi nhắm mắt cô khẽ nhìn Bách Ảnh Quân mỉm cười rồi cất giọng:
- Ông xã, chắc là Tiểu Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hoi-cuoi-lieu-kip-noi-yeu-em/2907216/chuong-95.html