Lưu Hoàng Thiên dẫn Nhiên Nhiên đến một vườn hoa hồng. Những bông hoa hồng vàng rực rỡ như khoe sắc dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời.
Ở giữa khu vườn là mộ của bà Nhiên Nhiên. Cô nhìn ảnh của bà, nụ cười hiền dịu luôn khiến cô cảm thấy ấm áp. Đứng trước mộ, cô khuỵu chân xuống, nước mắt rơi lã chã:
-" Bà ơi, Nhiên Nhiên về......hức...... với bà rồi. Bà mau tỉnh lại đi hức......... hức....... Bà nói chuyện với Nhiên Nhiên đi bà..... Sao bà lại im lặng..... Nhiên Nhiên nhớ bà lắm hức..... hic".
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Lưu Hoàng Thiên không khỏi đau lòng. Anh ngồi xuống lấy tay lau nước mắt cho cô, cất giọng dịu dàng:
-" Nhiên Nhiên ngoan, em khóc như vậy bà em sẽ không vui đâu. Em phải sống hạnh phúc thì bà em mới vui được. Có hiểu không? ".
Nhiên Nhiên nghe anh nói, ngước đôi mắt đẫm nước mắt nhìn anh:
-" Thật.... thật..... vậy sao tiểu Thiên ".
Anh khẽ cười xoa đầu cô:
-" Đúng vậy a~ ngoan mau đứng lên anh dẫn em đi ăn, chịu không? ".
Nhiên Nhiên cũng mỉm cười nhìn anh, cô đáp:
-" Nhiên Nhiên sẽ sống hạnh phúc, sẽ vui vẻ cơ, như vậy thì bà sẽ không buồn ".
Nói rồi cô đứng lên, đặt lên mộ bà một đóa hoa hồng vàng. Cô nhìn lên ảnh của bà thì thầm:
-" Bà ơi, khi khác Nhiên Nhiên lại đến thăm bà nha. Nhiên Nhiên yêu bà lắm".
Sau đó cô cùng Lưu Hoàng Thiên rời khỏi vườn hoa hồng. Hai người vừa đi vừa cười đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-nho-ngoc-nghech-dang-yeu/2546688/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.