Một hôm nọ, giữa đêm đông trời đổ mưa lớn. Khiến cánh cửa cũ kỹ của căn phòng bị bật tung. Gió lạnh lù vào khiến cô rét run.
Chiếc chăn mỏng không thể khiến cô ấm áp hơn. Chỉ có thể cố chịu đựng cái lạnh đến hết đêm.
"Cot ket...cot ket..".
Âm thanh của cánh cửa gỗ cũ vang lên trong đêm mưa càng làm cho không khí vốn đã tĩnh lạng nay lại càng thêm đáng sợ hơn.
"Cốc...cốc...CỐC...
Tiếng gõ cửa vang lên khiến cô giật mình nép mình vào góc giường. Miệng lẩm bẩm.
-Ai...ai ngoài cửa thế..?
-An Đình, là tôi đây. Tôi là Quách thần, người lúc sáng cô gặp đây. Hãy mở cửa cho tôi.
"Là...là anh ấy, giờ này còn đến đây làm gì chứ."
Trong lòng nghĩ là vậy, nhưng cô vẫn cuộn cái chăn mỏng rồi tiến ra mở cánh cửa hỏng.
" Két...."
Tiếng mở cửa vang dài.
Vừa nhìn thấy anh cô vội hỏi.
-Anh đến đây có việc gì sao?
Thấy cô hỏi anh liền trả lời.
-Hôm nay mưa lớn, đội trưởng cử chúng tôi đi tuần tra lại xung quanh mỗi tòa nhà. Vừa đến gần đây thấy trong này có ánh sáng. Hỏi ra mới biết cô ở đây. Lại thấy cửa đã hỏng nên tôi tới giúp cô sửa lại cửa.
Anh nói một hơi dài, như sợ cô sẽ hiểu nhầm anh có ý xấu gì. Vừa nói anh vừa đưa dụng cụ ra bắt đầu sửa cửa.
Nghe anh nói cô cười thầm trong lòng. Không ngờ anh lại có ý tốt như vậy.
-Anh vào trong đã.
-Không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-nho-cua-au-thieu/3725272/chuong-19.html