Sáng hôm sau, Vương Gia Vỹ lái xe đưa Tô Thư Uyển trở về dinh thự.
Sắc mặt cô hơi tái nhợt, cũng vì đêm hôm qua bị hắn hành cả đêm không ngủ được. Người đàn ông kia cứ ngang nhiên chiếm lấy cơ thể cô, hết ôm lại hôn, không chịu để yên cho cô một giây phút nào.
Tô Thư Uyển trở về phòng, việc đầu tiên cô làm chính là lục tìm thuốc tránh thai khẩn cấp, uống vào một viên. Ngay lúc này, Vương Gia Vỹ cũng sai quản gia Thẩm gọi Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết lên phòng mình.
Bước xuống dưới lầu, Tô Thư Uyển đi tìm Lâm Túc Kỳ. Cô ấy vừa nhìn thấy cô, cả người bủn rủn ngã phịch xuống đất.
“Thư… Thư Uyển, là cậu?”
“Nhìn thấy tớ mà cậu không vui sao?” Tô Thư Uyển cười nhàn nhạt.
Lâm Túc Kỳ bối rối, mím môi run rẩy. Mất mấy giây sau mới đứng dậy, ôm chầm lấy Tô Thư Uyển, nức nở khóc:
“Thư Uyển, cậu không sao chứ? Cảm ơn cậu… cảm ơn cậu đã cứu tớ.”
Không ngờ, Lâm Túc Kỳ lại bị Tô Thư Uyển đẩy ra.
Đôi mắt nâu sẫm kia không mang chút cảm xúc nào, lạnh lùng nhìn Lâm Túc Kỳ. Ngồi trên xe từ khách sạn trở về Vương gia, Tô Thư Uyển đã suy nghĩ rất nhiều. Những lời của Vương Gia Vỹ nói hoàn toàn không phải không có căn cứ. Dạo gần đây, thái độ của Lâm Túc Kỳ đối với cô rất lạ.
Tô Thư Uyển đã tự an ủi rằng bản thân nghĩ nhiều, nhưng mà… trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy?
“Vì sao cậu không gọi điện thoại báo tìm người đến cứu tớ?” Tô Thư Uyển bắt đầu chất vấn.
Trong ánh mắt của đối phương có chút hoảng loạn. Lâm Túc Kỳ đột nhiên cúi đầu, cơ mặt cứng đờ như không biết trả lời thế nào.
Cuối cùng là bày ra một vẻ mặt sợ sệt, ướt đẫm nước mắt.
“Lúc đó tớ rất sợ, cho nên mới chần chừ không gọi. Sau đó tớ tình cờ gặp thư ký của Vương thiếu gia… cậu, cậu có phải là được anh ấy cứu ra không?”
Cẩn thận nhìn Tô Thư Uyển, Lâm Túc Kỳ vẫn không thể tài nào đoán được cô đã trải qua chuyện gì. Suốt một đêm qua Tô Thư Uyển ở đâu, nếu đã được cứu tại sao sáng nay mới trở về nhà?
Lâm Túc Kỳ càng thêm lo lắng vì sợ hai tên lưu manh kia bị cảnh sát bắt giữ, đến lúc đó chuyện xấu sẽ bị bại lộ.
“Vậy sao? Túc Kỳ, để tớ hỏi cậu một câu khác. Tại sao hôm qua, cậu lại dụ tớ đi vào con đường vắng đó?”
Tô Thư Uyển hỏi thẳng vào vấn đề, không chút vòng vo nào.
Đối diện với cô, Lâm Túc Kỳ khựng người, cảm nhận được Tô Thư Uyển đã nghi ngờ mình. Trong lòng cô ấy bắt đầu nóng lên, ruột gan sôi sục.
“Tớ…”
“Thư Uyển, lẽ nào cậu nghi ngờ tớ hãm hại cậu sao? Lúc đó tớ cũng bị đám người xấu uy hiếp, cậu cứu tớ, tớ rất biết ơn, nhưng mà… sao cậu có thể nghĩ xấu về tớ?”
Tô Thư Uyển gật đầu thành thật, đúng vậy, cô nghi ngờ Lâm Túc Kỳ, nhất là khi nhìn thấy biểu hiện của cô ấy lúc này.
Viện cớ, lảng tránh vấn đề…
“Tớ không phải kẻ ngốc! Lâm Túc Kỳ à, có chăng cậu đã đánh giá tớ quá thấp rồi.” Cô thở dài nặng nề.
Bị một người mình coi như chị em tốt hãm hại, Tô Thư Uyển rất buồn. Cô không hiểu vì sao Lâm Túc Kỳ lại đột nhiên ghét bỏ mình, lẽ nào cô đã làm gì sai sao?
Nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, Tô Thư Uyển khô khan nói:
“Hai tên lưu manh kia bị bắt đến đồn cảnh sát rồi, sớm muộn gì cũng khai ra thôi. Ai làm chuyện xấu rồi cũng bị lộ, chúng ta cùng chờ đi.”
Cô xoay người, bước ra khỏi phòng.
Lâm Túc Kỳ ngồi phịch xuống giường, trong lòng dấy lên cảm giác lo sợ.
Kỳ thực, cô ấy hối hận.
Từ hôm qua sau khi được thư ký Trần đón taxi đưa về nhà đã thấy hối hận…
Hình như, Lâm Túc Kỳ không nên làm như vậy với Tô Thư Uyển.
Lòng đố kỵ đã che mất lương tâm cô ấy, một phút ngu muội mà quyết định thông đồng với chị em nhà họ Nhiễm, hãm hại người bạn tốt của mình.
Lâm Túc Kỳ hối hận, lại càng lo sợ, sợ rằng khi mọi chuyện bị phơi bày, cô ấy sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Bởi vì hôm qua cầm lấy điện thoại của Tô Thư Uyển, cô ấy phát hiện một bí mật.
Dường như, Tô Thư Uyển và thiếu gia nhà họ Vương – Vương Gia Vỹ đang ở trong một mối quan hệ đặc biệt.
…
Hai chị em Nhiễm Liên, Nhiễm Khiết nhìn thấy Vương Gia Vỹ đưa Tô Thư Uyển lành lặn trở về, sợ hãi xanh mặt. Cho đến lúc đứng trước mặt hắn, hai người họ chỉ biết cúi đầu thầm cầu nguyện trong lòng.
Cũng giống như Lâm Túc Kỳ, hi vọng hai tên kia sẽ không khai ra mình.
“Nói đi, tại sao lại hãm hại Tô Thư Uyển?”
Vương Gia Vỹ nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt điềm tĩnh đến lì lợm nhìn hai cô gái trước mặt. Người hầu trong dinh thự của hắn lại dám dở trò với người hắn yêu, Vương Gia Vỹ làm sao để yên được?
Hắn đã định sẵn kết cục cho hai người phụ nữ này rồi.
“Thiếu gia, anh nói cái gì? Chúng tôi không hiểu.”
Vương Gia Vỹ cười nhếch mép, đem ảnh chụp Nhiễm Liên giao dịch hai tên lưu manh kia ném xuống sàn, sau đó bóp lấy cằm cô ta, gằn giọng nói:
“Còn giả ngu sao? Nhiễm Liên, tôi hỏi, ai cho cô cái lá gan lớn như vậy hả?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]