Tô Thư Uyển yếu ớt chống cự, tầm mắt vẫn không rời khỏi Lâm Túc Kỳ. Cô chỉ sợ cô ấy đột ngột tỉnh dậy, sẽ nhìn thấy chuyện xấu hổ của hai người.
“Gia Vỹ, anh đừng… ưm…”
Chưa kịp để cô nói dứt câu, Vương Gia Vỹ đã dùng nụ hôn ngọt ngào chặn lấy miệng của cô. Tô Thư Uyển gần như sắp khóc, nắm đấm vô lực liên tục đánh vào vai hắn.
Vương Gia Vỹ mới chịu rời khỏi đôi môi mềm, để Tô Thư Uyển tự do hít thở.
“Sang phòng của anh đi!”
Không biết hắn định làm gì, nhưng hai người phải rời khỏi đây trước đã. Hiện tại, chỉ cần một động tĩnh nhỏ từ Lâm Túc Kỳ cũng khiến Tô Thư Uyển sợ xanh mặt.
“Ừ. Sang phòng anh.”
Vương Gia Vỹ bế cô lên, nhanh chóng rời khỏi phòng. Cánh cửa phía sau lưng khép nhẹ lại, Tô Thư Uyển mới trút một hơi nhẹ nhõm.
Đặt cô lên trên giường của mình, Vương Gia Vỹ cởi ra hai nút áo trên cùng. Hắn vừa chồm người đến đã bị Tô Thư Uyển đẩy ra chỗ khác.
“Em không muốn.”
Cô mím chặt môi, ánh mắt lộ ra vẻ ấm ức. Vương Gia Vỹ nhăn trán, lẽ nào vì hành động từ nãy đến giờ của hắn làm Tô Thư Uyển giận?
“Thư Uyển, anh nhớ em.”
Vương Gia Vỹ nhớ cô, chỉ muốn được gần gũi với cô một lúc mà thôi. Nhưng mà Tô Thư Uyển lại tỏ ra không vui, lẽ nào vì không thích thân mật cùng hắn?
“Anh nhớ em sao? Vậy mà em cứ tưởng người mà anh nhớ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476421/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.