“Mau nói đi, sao lại ngây người ra như thế?” Vương Gia Vỹ tiếp tục lên tiếng.
Tô Thư Uyển tròn mắt trước câu hỏi của hắn. Lần đầu gặp mặt, nói ra lời này có thiếu tế nhị quá không?
“Tôi…” Cô ấp úng.
Vương Gia Vỹ nhếch nhẹ chân mày, thoáng chốc đã bị thu hút bởi biểu cảm ngây thơ này của Tô Thư Uyển. Hắn buông tay khỏi cằm cô, nhưng lại ghé vào tai Tô Thư Uyển, cất giọng mờ ám:
“Không nói cũng không sao. Hôm nào có dịp, tôi sẽ tự mình kiểm chứng.”
Tô Thư Uyển rùng mình, gương mặt hơi tái nhợt đi. Dù từ nhỏ suy nghĩ cô đã có chút chậm chạp, nhưng không đến nổi không hiểu hàm ý trong câu nói của Vương Gia Vỹ.
“Được rồi, ký giấy đi rồi xí xóa nợ.” Hắn hất mặt về phía Tô Trác, dù người đàn ông kia đã đáng tuổi cha hắn nhưng chẳng nhận được chút tôn trọng nào.
Tiền bạc đối với Vương gia không thành vấn đề, nếu Tô Trác đã muốn lấy con gái mình làm vật trao đổi thì hắn sẽ đáp ứng ông ta.
Tô Trác quả nhiên chỉ chờ câu này, ông ta kéo tay áo Tô Thư Uyển, bảo cô ký vào giấy thỏa thuận.
Cô lắc đầu nguây nguẩy, bèn bị cha của mình nhăn mặt không hài lòng.
“Thư Uyển, chẳng lẽ con muốn nhìn thấy ba đã ngần này tuổi còn phải rơi vào vòng lao lý sao?”
Tô Thư Uyển nghẹn ngào, trong chuyện này, Tô Thư Uyển không có lấy một phần quyết định.
Bàn tay run run đặt bút xuống ký vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476349/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.