- Hãy cùng nhau chung sống hạnh phúc nhé?
- Em có mong chờ về tương lai của chúng ta không?
Đoạn, William áp trán mình lên vầng trán bóng lưỡng của cô, cọ qua cọ lại như chú mèo đang làm nũng: -Ta thì có, ta rất mong chờ về khoảng thời gian sau này.
- Trả lời ta nào, cô bé đáng yêu?
Vào thời điểm ấy nếu có ai hỏi Thanh Ý rằng đâu là âm thanh dễ nghe nhất trên đời thì cô sẽ không ngần ngại mà đáp lại rằng đó là những lời câu nói như rót mật vào tai của công tước. Ý là không phải những lời nịnh bợ sáo rỗng đâu, mà chỉ đơn thuần là âm thanh từ sâu tận trái tim của người ấy dành cho cô gái trước mặt. Chẳng ai biết được hắn đã mong chờ đến giây phút này như thế nào. Cũng chẳng ai có thể đếm được ngài đã đợi biết nhiêu mùa hoa nở, bao nhiêu mùa tuyết rơi để chờ đợi một người.
- Thưa ngài… tôi… tôi rất vinh hạnh được sống cùng ngài… thưa ngài công tước…
Công tước nâng khóe môi lên, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt. Hắn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi bước xuống phía dưới xe ngựa, sau đó lại một lần nữa ôm Thanh Ý vào trong căn nhà của mình.
Bên ngoài trồng rất nhiều hoa, thỉnh thoảng có cả dây leo đang quấn quanh bờ rào được sơn màu trắng tinh. Tuyết đã phủ khắp nơi, phủ lên bụi hoa đã tàn lụi từ bao giờ, thậm chí còn nằm lăn trên bậc thềm để bước vào trong nhà.
Ngài bung dù, bế cô vào trong nhà như đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-cong-tuoc/269233/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.