Một kẻ xem thường người khác mà lại bất chấp an nguy của bản thân ra chiến trường đúng là một điều vô cùng phi lý, nhưng thực chất Ba Lạc Bá Tư xung phong đến biên ải chỉ vì dòng máu hiếu chiến đến tàn bạo của hắn mà thôi.
Chỉ có chiến trường mới có thể tự do chém giết, dù có vô tình bẻ gãy cổ một tên sĩ quan thì đối với hắn cũng chẳng phả việc gì to lớn.
Chiến tranh kết thúc, hắn tuy tàn bạo nhưng chiến lược đề ra luôn vô cùng đúng đắn, vậy nên cuộc chiến này Đế Quốc chiếm được ưu thế rất lớn, còn chiếm được không ít thuộc địa và tài nguyên.
Ba Lạc Bá Tư bỏ mặc cô gái nhỏ đang ở trong phòng, ngồi xe ngựa đi đến hoàng cung.
Hoàng cung Đế Quốc uy nga, bất cứ ai đến đây đều há hốc, chỉ riêng hắn là chẳng để vào mắt.
Lần đầu đến cũng đã cảm thấy nơi này nhạt nhẽo tầm thường, còn khinh ra mặt những kẻ tán dương lấy lòng.
Hắn là người có dòng máu cao quý, vị trí của hắn nói chính xác là chỉ dưới nhà vua, vậy nên hắn chẳng sợ ai.
Từ lúc chiến tranh kết thúc, cơn khát máu trong người hắn lại càng thêm mất kiểm soát, chỉ hận không thể chém chết từng kẻ hầu trong cung điện của mình.
Người đàn ông khoác áo lông cáo tuyết tự nhiên xem hoàng cung như nhà mình, đi đi lại lại chẳng nể nang ai. Những người có mặt lúc bấy giờ đều cung kính cúi đầu trước hắn, phần nào kiêng dè.
Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966372/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.