Lúc từ toà thành của hắn đến nơi này, cô phải đi bằng chân trần, vì nô lệ thấp hèn chỉ có thể làm như thế, như một cách khẳng định bản thân cũng chẳng hơn kém trâu ngựa là bao.
Câm đứng yên ở dưới nền đất, cúi đầu.
Đoàn người vẫn chưa xuất phát, vì phụ tá của hắn vẫn còn đang xử lý đám quý tộc đã bị ám sát kia. Phải khiến bọn chúng im lặng mãi mãi, tạo thành một cuộc thảm sát không tìm được sơ hở.
Hào Kiện làm việc rất tốt, hắn cực kỳ hài lòng.
Sau khi đã sắp xếp đâu vào đấy, phụ tá liền đến bên cửa sổ xe ngựa, cúi đầu cẩn thận mà lên tiếng:
" Công tước, đã xong rồi ạ"
Người đàn ông ngồi trên cỗ xe ngựa, tựa lưng ra phía sau, thoải mái thở một hơi:
" Về thôi".
Đoàn người nghe theo, nhanh chóng xếp thành đội hình để chiếc xe ngựa ở vị trí trung tâm.
Cô gái nhỏ cúi đầu, ánh mắt tối tăm chẳng còn chút sinh khí, sắp phải về rồi.
Đoàn người nhanh chóng khởi hành theo lệnh của chủ nhân, hầu hết nô lệ vừa mới mua đều đã bị đám người che mặt kia giết sạch, cô là người may mắn sống sót.
Một vài binh sĩ không khỏi cảm thán về sự may mắn này của cô.
Chỉ có Câm là không tài nào vui được, cô hoài nghi bản thân mình có phải đã làm sai rồi hay không. Nếu như cô không cứu hắn mà cứ thế rời khỏi thì bây giờ có phải đã sắp được tự do?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966339/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.