Thanh đoản kiếm sắc nhọn kia được rút ra đặt ở trên cái khay kim loại, vết thương của hắn cũng được xử lý cẩn thận, băng lại.
Bác sĩ vừa lấy những lọ thuốc cần thiết bôi vào để vết thương mau chóng bình phục vừa lên tiếng:
" Xử lý vết thương tuy không quá xuất sắc nhưng như thế là khá lắm rồi".
Hoàn toàn không ngờ lại được khen, cô gái nhỏ chỉ có thể cúi đầu, nhưng trong ánh mắt lại loé lên một tia vui vẻ.
Người đàn ông nằm ở trên sofa, lười biếng nhìn cô rồi nói:
" Tiễn bác sĩ đi".
Cô gái nhỏ gật gật đầu nghe theo, nhanh chóng đứng lên rồi đưa tay trái hướng thẳng về cửa chính, tỏ ý xin mời.
Sau khi cô cùng với bác sĩ ra khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại ngài công tước đang bị trọng thương cùng với Hào Kiện.
Ba Lạc Bá Tư nhìn băng gạc đang quấn quanh bụng mình, cười mỉa:
" Ha, vết thương này... có vẻ nghiêm trọng".
Một giây sau liền đứng phắt dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài quan sát cô gái nhỏ đang nghe lời tiễn bác sĩ đi.
Hào Kiện cúi đầu rồi đáp:
" So với những vết thương oanh liệt mà ngài gặp phải ở chiến trường thì cái này chỉ là vết muỗi đốt thôi ạ".
Hắn xoay đầu, trong mắt lộ ra ý cười:
" Ngươi đang mỉa mai ta tự mình đâm chưa sâu à?".
" Tôi không dám ạ".
Thì ra vết thương này là do hắn tự làm.
Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966336/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.