Hắn ngồi trên giường thở dài chán chẳng muốn nói, liếc nhìn cô rồi lười biếng mở miệng:
" Bôi lên chỗ vết thương ở chân đi, tránh để người khác nhìn vào lại nói ta ngược đãi ngươi".
"........" - Câm nhìn hắn, sau đó nghe theo.
Cái hộp to bằng quả vải, bên trong chất thuốc màu trắng vàng giống như mỡ đã đông lại mang theo chút mát lạnh, khi thoa lên da dễ chịu vô cùng.
Cô gái nhỏ rụt rè cúi thấp đầu, dùng thuóc bôi lên chỗ vết thương.
Đôi chân của cô nhỏ bé, vết thương chi chít chồng lên nhau, người đàn ông tưởng chừng không để tâm đến lại nhìn vào cô một hồi lâu:
" Thương tích thế kia, còn là chân người hay sao?".
".........".
Cô bị thế này còn không phải do hắn ban tặng hay sao?
Câm bất mãn cắn cắn môi, sau khi đã bôi xong cô kính cẩn cầm nó bằng hai tay, đưa đến trước mặt hắn, có ý muốn trả lại.
Ngài công tước nhìn đôi tay chai sần đầy thương tích của cô chẳng kém đôi chân là mấy, hừ nhẹ:
" Ngươi nghĩ ta có sử dụng chung đồ với kẻ khác không?".
Câm nghi hoặc, hơi ngước mặt lên để lộ đôi mắt to tròn long lanh, cô chớp chớp vài cái rồi lắc lắc đầu đáp lại câu hỏi của hắn. Nghĩ ngợi một lúc, liền nhận ra hắn đang có ý gì, cô gái nhỏ chậm rãi thu đôi tay về.
Ba Lạc Bá Tư nằm xuống giường, giọng điệu vẫn hết sức cao ngạo:
" Giữ lấy mà dùng, coi như ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966332/chuong-21.html