Cả hai người đứng ở đó giao tiếp trng bất lực, đến cuối cùng vẫn là Hào Kiện không nhịn được phải đẩy cô vào bên trong rồi đóng cửa.
Lưu Ly sợ bản thân làm trái ý hắn thì sẽ bị mắng, lập tức dùng tốc độ rùa bò đi đến bên giường, bất an hé môi:
" A".
Người đàn ông ngồi trên giường , nhìn cô rồi không kiên nhẫn mà hỏi:
" Việc gì?".
Cô gãi gãi cái gáy, dường như điều này dần trở thành thói quen mỗi khi cô muốn 'nói' gì đó. Lưu Ly chỉ chỉ vào vết thương của hắn, rồi lại lúng túng chỉ vào chiếc thảm lông trên sàn, tiếp đến là bản thân rồi chỉ tay lên trời.
Ba Lạc Bá Tư nhíu mày:
" Làm trò gì thế?".
Cô liếm liếm môi lặp lại động tác thêm một lần nữa.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt không hài lòng:
" Muốn bảo ta ngủ ở dưới sàn để ngươi ngủ trên giường?".
" A" - Lưu Ly lắc lắc đầu, xua tay quyết liệt.
Sao mà cô dám làm như thế chứ? Cô vẫn còn quý cái mạng của mình lắm.
Công tước cười nhếch, chỉ nghe thấy hắn lẩm nhẩm:
" Được ban tên cho nên gan cũng lớn hơn, muốn quá phận?"
" Ưn".
Cô lắc đầu, vẫn cố chỉ thêm một lần nữa, nhưng làm sao để cho hắn hiểu được cô đang muốn làm gì cơ chứ?
Ba Lạc Bá Tư đưa đôi mắt xếch về phía cô, nhàn nhạt mà đưa ra mệnh lệnh:
" Qua đây".
Cô gái nhỏ hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966262/chuong-30.html