Người đàn ông đứng ở cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài vườn hoa, đây là thói quen của hắn mỗi khi đang nghĩ về một điều gì đó.
Hào Kiện đứng ở phía sau lưng, cung kính cúi nhẹ đầu. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ khiến cho anh ngay cả nước bọt cũng chẳng dám nuốt, chỉ sợ phát ra tiếng động khiến hắn không hài lòng.
" Quý tộc lại đi có hứng thú với nô lệ, còn gì nực cười hơn không?".
Ba Lạc Bá Tư trước đó vốn chẳng thèm động vào cô, nhưng sau khi lập nên một màn kịch, hắn lại phát hiện nô lệ... cũng không phải là thứ gì đó quá dơ bẩn, vậy nên hắn chạm vào cô, đêm hôm nọ còn ngấu nghiến đôi môi kia, không thấy khó chịu, chỉ thấy nó quá đỗi ngọt ngào, hệt như mật.
Nhưng kẻ có lòng tự tôn cao ngất trời nhu hắn sao có thể phá vỡ cái lý tưởng sống của bản thân từ trước đến nay? Vậy nên hắn mới buông tha cho cô, đêm đó chỉ dừng ở việc hôn hôn sờ sờ.
" Công tước, từ trước đến nay vẫn có rất nhiều quý tộc dùng nô lệ để thoả mãn, chẳng có kẻ nào chán sống dám bảo việc này là ghê tởm. Hơn nữa... có thể được phục vụ cho quý tộc, đối với nô lệ là phước phần, nếu làm tốt thì có thể đổi đời, một bước lên mây".
Người đàn ông chậm rãi đến lười biếng quét mắt lên người anh, Hào Kiện cúi đầu:
" Nếu giúp nô lệ thoát khỏi thân phận, trở lại làm thường dân thì chẳng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966259/chuong-32.html