Ba Lạc Bá Tư mỗi lần có ý muốn bảo ai đó lui ra thì cô liền có ý đi theo, hắn nhăn nhó, thở dài:
" Khi nào bảo cút thì ngươi mới được phép rời đi, biết không?".
Cô gái nhỏ cúi cúi đầu, gật một cái, nắm tay nhỏ cuộn tròn rồi đấm đấm.
Người đàn ông thở ra, lẩm nhẩm:
" Đúng là không thông minh tý nào cả".
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, người đàn ông ngồi ở trên ghế chống tay lên trán, gương mặt lười biếng:
" Vào đi".
Hào Kiện từ bên ngoài đi vào:
" Công tước, bên phía hoàng cung nói vài ngày tới ngài cần phải đến đó một chuyến".
" Không phải ta đã bảo ngươi nói với thái tử rằng vài ngày tới ta bận rồi sao?".
" Bệ hạ nói vì có chuyện gấp cho nên ngài bắt buộc phải vào, nếu là ngày thường thì ngài có thể tuỳ ý, nhưng chuyện này... không được phép".
Gương mặt hắn xám xịt, giọng nói cũng trầm đến mức lạnh sống lưng:
" Ngươi càng ngày càng vô dụng rồi đấy, cút".
Hào Kiện lực bất tòng tâm cúi người rời đi.
Lưu Ly cũng đứng lên.
"..........".
Hắn vừa bảo cút, cô nghe lời bước đi phía sau Hào Kiện.
" Quay lại".
"..........".
Cô gái nhỏ thực sự không hiểu rõ người đàn ông, cô không nghe lời thì hắn cáu, đến khi nghe lời hắn vẫn cáu?!
Ba Lạc Bá Tư nằm dài trên ghế, để cho cô đấm bóp cánh tay lực lưỡng.
" Trong thời gian ta không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966210/chuong-49.html