Sắc mặt người đàn ông chợt trở nên tối sầm, hắn bước ra ngoài rồi gọi Hào Kiện đến:
" Khi ta đi vắng đã có kẻ nào dám gây sự".
Phụ tá ngạc nhiên, nghĩ ngợi xem xét rồi nói:
" Không có ạ".
" Vậy thì tại sao cô ấy lại khóc?".
Hào Kiện lúc này mới hiểu rõ hắn đang ám chỉ điều gì, nhanh chóng đáp lại:
" Sau khi ngài đi thì cô ấy liền về phòng không bước ra ngoài, cứ ngồi ở cửa sổ rồi nhìn xa xăm ạ. Có lẽ vì mong nhớ nên mới khóc".
"......" - Ngươi đàn ông trầm ngâm một lúc rồi ra lệnh:
" Lui ra đi".
" Vâng".
Đi vào trong phòng thêm lần nữa, hắn nhẹ đóng cửa. Chậm rãi tiến đến bên giường nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say, đáng lẽ hắn không nên gấp gáp rời đi như thế mà phải nói rõ với cô từ trước.
Ba Lạc Bá Tư đưa tay lau lau vệt nước mắt trên má của cô, trong lòng không khỏi tự trách.
Cũng may hôm nay có thái tử nói giúp cho nên hắn vừa đến liền được đẩy nhanh tiến độ công việc, các nghi thức rườm rà gần như được lượt bỏ hết mới có thể về sớm. Xem ra, lần sau phải tìm cơ hội cảm tạ.
Lưu Ly ngủ được một lúc thì giật mình tỉnh giấc, cô loay hoay nhìn xung quanh rồi lật chăn đứng dậy chạy đến bên cửa sổ, bên ngoài trời đã tối đen như mực, cô gái nhỏ lao ra khỏi phòng, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm gì đó, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966158/chuong-73.html