Ban ngày, ánh sáng chiếu rọi vào trong căn phòng nọ, nơi mà đáng lẽ không có người cho đến khi màn đêm buông xuống mà nay lại ngập tràn âm thanh kỳ lạ.
" Ưm... a.. khoan.. đã...".
" Em bảo ta tồi tệ còn gì? Vậy thì phải làm đúng để em tin\~".
Bàn tay của hắn ở trong áo, bóp lấy một bên đẫy đà, mềm mại hệt như bột mỳ, lại ấm nóng vô cùng thoải mái, Ba Lạc Bá Tư không biết xấu hổ mà lên tiếng:
" To quá, ta cầm không hết\~".
Tuyết trắng đẫy đà bị hắn lắc lư, chơi đàu trong tay mãi không bỏ. Đỉnh tròn ở trên đỉnh bị ngón tay hắn day day đến căng cứng.
Một luồng điện chạy từ quả anh đào lan sang khắp cơ thể khiến cho cô sởn cả gai óc run rẩy mà cong cơ thể lên. Đôi nam nữ dính sát vào nhau, bờ mông cong vô tình chạm vào vật đang ở giữa hai chân của người đàn ông, hắn khẽ gầm lên.
Lưu Ly giật mình xoay đầu sang phía sau nhìn hắn như thể muốn hỏi đang làm gì. Người đàn ông không trả lời, nhưng hành động của hắn khiến cho cô cảm thấy bức rức.
Ba Lạc Bá Tư cọ xát phần thân dưới vào người cô, cái vật nào đó cứng rắn thỉnh thoảng chọc vào mông, vừa nhột vừa cộm, có chút khó chịu.
" Tư... làm gì... thế...".
Chân mày hắn khẽ nhếch lên, cô bị mất trí nhớ, cho nên ngay cả việc này cũng chẳng biết?
Người đàn ông cắn lấy vành tai của cô, xấu xa thì thầm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966142/chuong-83.html