Sáng hôm sau tỉnh giấc, cô ôm đầu rồi gục trên giường lớn, rên rỉ:
" Ưm\~".
Đầu đau quá, hệt như có người dùng búa gõ vào, nếu biết sớm sẽ thế này thì hôm qua đã không uống rượu rồi.
" Hu, khó chịu quá...".
" Khó chịu bằng anh không?" - Còn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe thấy phía bên cạnh vang lên một giọng nói ai oán và tủi nhục.
Lưu Ly khẽ xoay đầu liền nhìn thấy Ba Lạc Bá Tư ngồi tựa lưng vào đầu giường, gương mặt có phần hốc hác đang nhìn cô với ánh mắt tràn đầy thất vọng khiến cho cô dù chưa kịp tỉnh táo để nhớ ra hết tất cả mọi việc đêm qua cũng phải ngồi dậy rồi chột dạ mà lên tiếng:
" Anh... sao anh lại ngồi đây?".
" Anh không ngồi thì còn có thể làm gì?".
Cả đêm hôm qua cô không những không chà đạp hắn, mà còn gục đầu vào hông hắn mà ngủ ngon lành, Ba Lạc Bá Tư bị trói vốn có thể điều chỉnh vị trí nằm của cô dù có đôi chút vất vả, nhưng cô đúng là muốn hành hạ hắn đến chết thì mới cam lòng. Ôm chặt lấy hông, mỗi lần hắn muốn di chuyển thì cô lại sống chết bám lấy, còn gào thét khiến cho hắn chỉ có thể duy trì tư thế này đến tận lúc này.
Ba Lạc Bá Tư nhìn cô vợ nhỏ bằng đôi mắt thâm quầng, thở dài rồi nói:
" Hôm qua là tân hôn mà, sao em nỡ đối xử với anh như thế?!".
Lưu Ly liếm liếm môi, chột dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966029/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.