Một người toả sáng như ngôi sao trên trời, kẻ thì lại như một cơn gió phiêu bạc, vốn dĩ đã được định sẵn chỉ có thể là người dưng.
Uống một ly rượu không làm cho cậu say được nhưng trong lồng ngực có chút khó chịu, cảm giác này là do gặp được cô mà không thể nói được gì hay sao?
Vũ Phong đi đi lại lại ở trong hoa viên nhớ về những kỷ niệm khi xưa, được một lúc sau thì phía sau lưng truyền đến giọng nói:
" Cảnh xưa vẫn còn nhưng người thì đã thay đổi rồi".
Xoay đầu nhìn ra phía sau chỉ thấy cô gái dáng vẻ thước tha tiến đến, trên gương mặt nở một nụ cười không rõ ý tứ nhưng lại man mác buồn, trong lòng cậu khi đó cũng bỗng chốc chẳng thể nào vui.
Ba Lạc Tinh Nhi tiến đến, nhìn đài phun nước đang chảy cô chậm rãi ngồi xuống rồi cho tay vào làn nước mát, nhìn đàn cá bơi tung tăng ở trong hồ hé môi lên tiếng:
" Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật".
Vũ Phong nhìn thấy gương mặt của cô có chút buồn cũng không khỏi cảm thấy chột dạ, dù gì đi nữa thì cậu cũng là một trong những nguyên nhân, vì để cho bầu không khí đỡ căng thẳng, cậu tiến đến rồi nhỏ giọng:
" Bên ngoài hơi lạnh, tiểu thư ở đây thì bên trong...".
Ba Lạc Tinh Nhi cười một tiếng rồi đáp lại:
" Sao thế, ta ở đây làm phiền đến ngài anh hùng đây rồi ư?".
" Tôi... tôi không có ý đó".
Cô đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966000/chuong-145.html